Chia Tay Tra Nam, Nhặt Được Tổng Tài Siêu Cấp - Chương 25: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-09 09:00:04
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cục băng cuối cùng cũng xót.

 

“Đây là đầu tiên em đến nhà ông nội Chúc và bà nội ăn cơm đó.”

 

Thấy sắp đến tám giờ, Tần Niệm dùng giỏ tre đựng bánh bao nhỏ xong, đặt ở lối .

 

Thay giày xong, cô cẩn thận chỉnh sửa tóc và quần áo gương, còn dặm thêm son môi.

 

Vừa đầu , cô phát hiện cà vạt n.g.ự.c Lục Dư lệch.

 

Theo bản năng liền vươn tay .

 

Vuốt thẳng cà vạt cho .

 

Vừa xong, tay cô khựng .

 

Lúc mới nhận đang gì.

 

Ánh mắt hoảng loạn: “E-em xin , em…”

 

Mỗi đều giới hạn và ranh giới riêng của .

 

Cô bình thường đều chú ý.

 

“Không .” Lục Dư bàn tay trắng nõn của cô đang chỉnh cà vạt cho , thế mà hề cảm thấy khó chịu.

 

Trước đây, ghét nhất khác chạm .

 

Lần là vì .

 

Anh bổ sung: “Cảm ơn.”

 

Tần Niệm thở phào nhẹ nhõm.

 

Lúc cô tô nhẹ chút son môi, trông càng thêm rực rỡ và sống động hơn bình thường.

 

Đôi môi đỏ khẽ mở, hai má mỉm , cô : “Vậy chúng thôi.”

 

Lục Dư chằm chằm đôi môi , ngẩn một lát, mới bưng giỏ tre, theo cô cửa.

 

Hai ông bà Ngôn Chúc Sơn thấy Tần Niệm, mừng rỡ đến nỗi đôi mắt híp thành hai đường chỉ.

 

Vội vàng mời cô .

 

Nhìn thấy đứa cháu trai cục gỗ của theo , mắt ông bà mới mở to , nhưng ý cũng nhạt ít.

 

“Con cũng đến .” Giọng điệu bình thản như quen .

 

Lục Dư cũng nhàn nhạt gật đầu.

 

Dường như quen với kiểu chào hỏi khi gặp mặt .

 

Bà cụ nhiệt tình kéo tay Tần Niệm, bàn.

 

“Mau xem , đồ ăn giúp việc nhà hợp khẩu vị con ?”

 

Ngôn Chúc Sơn ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc của thịt kho, phía ông phát một tiếng kêu kinh ngạc.

 

Không thể tin hỏi Lục Dư: “Bánh bao nhỏ từ ? Không lẽ… đây là con gói ?? Thơm thế ??”

 

“Là Niệm Niệm gói.”

 

“Hừ, cái dáng vẻ lười biếng, chẳng gì của con, đoán cũng con gói .”

 

Ông một tay lấy qua, đặt lên bàn ăn, về phía Tần Niệm và bà cụ.

 

Lục Dư: “…”

 

Chưa kịp xuống, mất mặt.

 

Có một khoảnh khắc, bưng đĩa bánh bao nhỏ thơm ngon, kéo tay Tần Niệm rời .

 

Nơi thị phi, nên ở lâu.

 

vẻ mặt Tần Niệm phấn khích vui vẻ, vẫn nhịn xuống.

Mèo con Kute

 

Nhìn bàn ăn.

 

Bữa tối khá thịnh soạn, nhưng cách mấy món quen mắt đến ?

 

Tôm hùm nước ngọt sốt mù tạt, bò bít tết thăn ngoại kèm nấm mỡ và cà chua bi, mì Ý sốt thịt bò cổ điển, salad rau củ xoài…

 

Tất nhiên, cũng các món ăn thường ngày khác, ví dụ như đậu phụ Tứ Xuyên, súp sườn khoai mỡ, cà tím xào…

 

phong cách vẫn quen thuộc.

 

Lục Dư theo bản năng đầu về phía bếp.

 

Đồng thời, thật trùng hợp, giúp việc trong bếp cũng vô tình ngoài.

 

Bốn mắt chạm .

 

Lục Dư: …

 

Bà Vương: …

 

Bà Vương sợ đến nỗi vội vàng rụt đầu .

 

Không dám thò đầu nữa.

 

Lục Dư đột nhiên nhớ lý do xin nghỉ việc của bà .

 

Anh hai ông bà cụ với ánh mắt đầy ẩn ý.

 

Thế mà hai ông bà cụ như chuyện gì, để ý đến ánh mắt phức tạp của .

 

Chỉ một mực gọi Tần Niệm, bảo cô ăn nhiều .

 

“Nhìn mặt con bé gầy kìa, gần đây việc bận quá ?”

 

“Bữa tối nay kết hợp món Á món Âu, đủ cả thịt cá rau dưa, con ăn nhiều chút.”

 

“Tiểu Niệm Niệm, bánh bao nhỏ con gói ngon thật đấy.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chia-tay-tra-nam-nhat-duoc-tong-tai-sieu-cap/chuong-25.html.]

Hai ông bà cụ một câu, một lời, để Tần Niệm kẽ hở nào để chen .

 

Vừa lúc màn hình sáng lên, Lục Dư cúi đầu điện thoại.

 

Anh sang một bên xử lý công việc một lát.

 

Khi trở chỗ , đột nhiên phát hiện, bánh bao nhỏ trong giỏ tre, còn nữa !!

 

Khi đến mang theo hai mươi cái, giờ còn một cái nào!

 

Lục Dư: !!!

 

Lục Dư vốn dĩ ít khi nổi nóng, giờ phút cảm thấy trong lòng một đốm lửa, đang bùng cháy dữ dội.

 

Bà cụ lúc mới như nhận còn động đũa, gắp một miếng bít tết cho .

 

“Con cũng bồi bổ . Mặc dù cũng chẳng con cả ngày bận rộn cái gì.”

 

Lục Dư: “…”

 

Cái ăn là thứ ư, thứ ư?

 

Cái ý đóng gói ông bà nội đưa về biệt thự càng ngày càng mãnh liệt.

 

Đột nhiên, cảm thấy tay lạnh .

 

Cúi đầu xuống, hóa là Tần Niệm đang ở bàn ăn, dùng tay chạm .

 

Trên tay Tần Niệm, còn hai cái bánh bao nhỏ.

 

Dường như là lén lút giấu .

 

Anh theo bản năng vươn tay đón lấy.

 

Ngẩng đầu lên, phát hiện Tần Niệm lén lút nháy mắt với , như chuyện gì tiếp tục ăn cơm.

 

Lục Dư lập tức thẳng lưng lên.

 

Không chút khách khí nâng bánh bao nhỏ lên, ăn một cách ngon lành.

 

Tần Niệm đỏ mặt cúi đầu ăn cơm, giả vờ như gì.

 

Hai ông bà cụ , kìm bật .

 

Thôi kệ, cục băng cuối cùng cũng xót , quản nữa.

 

Trên điện thoại, Lục Dư nhận một tin nhắn WeChat.

 

【Miêu Niệm Niệm: Anh mà ăn đủ, mấy hôm nữa em gói, ông nội bà nội chỉ là tình cờ thích ăn nên mới ăn nhiều mấy cái, đừng giận nha (づ。◕‿‿◕。)づ】

 

【Cá voi lớn: Lần đừng mang đến】

 

【Miêu Niệm Niệm: Không thành vấn đề ๑'~'๑】

 

Hai thỏa thuận xong.

 

Lớp băng mặt Lục Dư lúc mới bắt đầu tan chảy.

 

Trong bữa ăn, hai cụ già thấy Tần Niệm ăn mặc quá giản dị, món nào giá quá hai ba trăm, khỏi trừng mắt Ngôn Lục Dư một cái.

 

“Yêu vợ như chăm hoa , vợ ăn diện xinh thì còn hơn hoa, đàn ông ngoài cũng nở mày nở mặt. chẳng hiểu gì.”

 

Giọng điệu mỉa mai đó, Ngôn Lục Dư lập tức hiểu .

 

Anh bao giờ can thiệp đời sống hàng ngày của Tần Niệm, kể cả chuyện ăn mặc. Hơn nữa, mỗi tháng đều nộp thẻ lương, Tần Niệm hẳn là tiền mua quần áo mới .

 

nghĩ đến thói quen tiết kiệm của Tần Niệm, hiếm khi phản bác.

 

“Bà đúng ạ.”

 

Suốt bữa ăn, khí chung vẫn khá hòa thuận.

 

Điều duy nhất khiến Ngôn Lục Dư băn khoăn là tại tay Tần Niệm lạnh như .

 

Bàn tay của các cô gái đều nhiệt độ ?

 

Anh cũng chắc chắn, bởi vì từng nắm tay cô gái nào ngoài Tần Niệm.

 

 

Ngày hôm .

 

Giám đốc chi nhánh thương hiệu thời trang Hạ Giản Thi thuộc Tập đoàn Bân Hằng nhận chỉ thị từ Tổng tài.

 

Cần gấp tám bộ trang phục hè nữ.

 

Kiểu dáng là đồ mặc hàng ngày mùa hè, nhưng thiết kế độc đáo và mắt.

 

Vì thương hiệu Hạ Giản Thi là một công ty nhỏ trong bộ tập đoàn, thường do một phó tổng nào đó kiêm nhiệm.

 

Lần , Tổng tài đích hỏi đến, tổng giám đốc giật , lập tức coi đây là nhiệm vụ cấp cao nhất.

 

Theo lời Trợ lý Lâm, Tổng tài lẽ đích đặt riêng cho một cô gái nào đó, chứ để mở rộng thị trường.

 

Vậy thì phận của cô gái … chắc chắn tầm thường!

 

Chẳng lẽ là cô chủ Ngôn Lục Đường?

 

Không dám đoán mò, tổng giám đốc liền gọi giám đốc thiết kế Diêu Y Y văn phòng.

 

Dặn dò tỉ mỉ.

 

Lần , việc thiết kế riêng trang phục nữ sẽ do cô đích phụ trách.

 

Sau khi Diêu Y Y ngoài, cô suy tính vẫn thấy đúng.

 

cẩn thận bí mật gọi một cuộc điện thoại.

 

Đầu dây bên đại dương, phụ nữ bắt máy nhưng để tâm.

 

“Không , dựa theo chiều cao và vóc dáng cung cấp, chắc chắn là cho em gái Ngôn Lục Đường thôi.”

 

Diêu Y Y yên tâm, chuyên tâm thành nhiệm vụ mà tổng giám đốc giao phó.

 

 

Loading...