Chia Tay Tra Nam, Nhặt Được Tổng Tài Siêu Cấp - Chương 11: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-09 08:59:50
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần đầu tiên trong đời đánh
Sân bay quốc tế Cảng Thành.
Trong khoang hạng nhất, Ngôn Lục Dư đang chờ máy bay cất cánh chuẩn tắt điện thoại thì đột nhiên một tin nhắn bật lên.
Nhìn đoạn tin nhắn đầu cuối, khó hiểu , Ngôn Lục Dư chỉ nghĩ phát điên vì mèo ch.ó nên để tâm.
Trực tiếp chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.
Tháo kính, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tối hôm đó, Tần Niệm tạm thời về Thính Lan Loan để sửa bản thiết kế.
Vì thức khuya nên cô quyết định ở luôn, về nhà nữa.
Phải rằng, tuy Thính Lan Loan sang trọng hơn căn nhà cũ nát của cô nhiều, nhưng trong nhà luôn trống trải, khiến cảm thấy khó chịu.
Bật máy phát nhạc, những giai điệu nhẹ nhàng, cô mới cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Sau khi sắp xếp xong bản thảo, Tần Niệm cầm khăn tắm tắm.
Những hạt nước mịn màng trút xuống, dòng nước cuốn trôi sự mệt mỏi của cả ngày dài.
Tần Niệm xoa xà phòng lên , còn vương vấn khu đất trống ở phía tây.
Sức lực của cô lớn, vẫn dành nhiều công sức để xới đất kỹ càng.
Nếu gieo hạt, rau củ sẽ phát triển .
Vừa gội xong đầu, mơ hồ dường như thấy tiếng động nhỏ.
Định lắng tai kỹ hơn, “pạch” một tiếng, đèn phòng tắm đột nhiên tắt.
Căn nhà ngay lập tức chìm bóng tối.
Tần Niệm bất lực lau mặt.
Mượn chút ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ để mò tìm điện thoại của , bật đèn pin.
Chiếu sáng vị trí chiếc khăn tắm.
Kéo nó qua quấn quanh .
Sau đó dùng khăn lau tóc một cách vội vàng.
Bước khỏi phòng tắm.
Theo kinh nghiệm của cô, thì hoặc là khu dân cư mất điện, hoặc là nhà cô ngắt cầu dao.
Khả năng thứ hai lớn hơn.
Rất thể là bóng đèn trong phòng tắm hỏng gây sự cố.
Phòng khách rộng lớn tối om, chỉ ánh đèn yếu ớt từ điện thoại.
Thật lòng mà , trong môi trường tương đối xa lạ, Tần Niệm quả thực chút lo lắng, tim đập nhanh hơn.
Đi vài bước, đột nhiên thấy tiếng bật đèn ở cửa .
Cô chần chừ một lát, động thanh sắc mà vớ lấy chiếc bình rỗng gần đó.
Vung về phía .
“Là …”
Lời còn dứt, liền thấy một tiếng “RẦM!”
Một tiếng động nặng nề vang lên trong khí.
“Ai?! Ai ở cửa?!”
“Không sẽ báo cảnh sát.”
Tần Niệm lấy hết can đảm hỏi.
Toàn cô lúc chỉ quấn một chiếc khăn tắm, một tay cầm điện thoại, một tay nắm chặt chiếc bình rỗng, cảnh giác đàn ông đang xổm đất.
Và đàn ông ở hành lang, đang ôm trán ngẩng đầu lên.
Ánh đèn pin chiếu sáng khuôn mặt đau khổ.
“Lục Dư?!!!”
Tần Niệm kinh ngạc thốt lên.
Vội vàng tới, đỡ dậy.
“Xin , xin , là , cứ tưởng nhà trộm.”
“Sao về mà báo cho một tiếng?”
“Thế nào? Có đau ?”
Tần Niệm ngờ đến sự đổi lớn , vội vàng bước tới.
Ngôn Lục Dư chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, mãi một lúc trong đầu mới yên tĩnh .
Anh mới khó khăn trả lời liên tục những câu hỏi của cô: “Không , , … thói quen báo cáo với ai.”
Khoảnh khắc bỏ tay xuống, Tần Niệm liền thấy vết m.á.u ngón tay .
“ gọi xe cứu thương ngay bây giờ!”
“Đừng gọi.” Ngôn Lục Dư vội vàng ngăn cô .
Mặc dù bình thường việc kín đáo, nhưng thể đảm bảo rằng đến bệnh viện sẽ khác nhận .
Trong thời đại mạng xã hội, điều đó sẽ gây nhiều rắc rối cần thiết cho cả hai .
Tần Niệm tìm thấy hộp cầu dao, đẩy công tắc lên.
Không gian ngay lập tức trở nên sáng sủa.
Dưới ánh đèn, vết m.á.u lốm đốm trán Ngôn Lục Dư trông vẻ đáng sợ.
“Trong nhà cồn i-ốt ? Không thì xuống mua ngay.”
“Có, ở ngăn kéo bàn .”
Tần Niệm cẩn thận vết thương trán , chảy m.á.u nhẹ, đến mức cần khâu.
Bình tĩnh , cô theo chỉ dẫn của để tìm hộp y tế gia đình.
Ngôn Lục Dư xuống sofa.
Anh cầm điện thoại lên, chuẩn gọi cho bác sĩ riêng.
Thấy Tần Niệm mở hộp y tế, lấy bông gòn, cồn i-ốt, cùng băng gạc và các vật dụng khác, mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chia-tay-tra-nam-nhat-duoc-tong-tai-sieu-cap/chuong-11.html.]
Tay Ngôn Lục Dư khựng giữa trung.
Anh nghi hoặc cô chằm chằm.
Lẽ nào cô tự tay ?
Anh đoán sai.
Tần Niệm cúi xuống, động tác thuần thục, cẩn thận và chính xác khử trùng vết thương ở khóe trán , đó dùng băng gạc và băng dính y tế xử lý xong xuôi.
Cả quá trình đến năm phút.
Ngôn Lục Dư thậm chí còn kịp bấm .
Điều khiến cô gái mặt bằng ánh mắt khác xưa.
“Em , những, những kiến thức sơ cứu ?”
“Ôi dào, từ bé đến giờ hễ thương là em tự xử lý thế , tự nhiên thành quen thôi.”
Ngôn Lục Dư ngờ là câu trả lời như .
“Cứ tưởng em, em sẽ là học ở trường.”
Tần Niệm cất hộp thuốc, cài khóa , thản nhiên : “Trường học chỉ quan tâm thành tích, chứ dạy những thứ …”
Lời còn dứt, cô cảm thấy lạnh toát.
Một tiếng “soạt” vang lên, chiếc khăn tắm lỏng lẻo tuột xuống.
Mèo con Kute
“Á——”
Tần Niệm kịp phản ứng, vội vàng lấy tay che phía , nhanh chóng xổm xuống, nhặt khăn tắm lên quấn , nhưng gương mặt cô đỏ bừng như hoa hồng, lan dần xuống .
Ngôn Lục Dư từ lúc nào đầu , những gì nên .
Anh khẽ “khụ” một tiếng: “Em , mặc quần áo .”
Lúc Tần Niệm cũng chẳng bận tâm gì khác, đỏ mặt bước nhanh về phòng .
May mà khi tắm cô kéo rèm cửa phòng khách, nếu lỡ của tòa nhà đối diện thấy thì đúng là mất mặt c.h.ế.t .
Sao cô với vẻ hợp tuổi gì …
Ngôn Lục Dư sofa một lát để bình tĩnh .
Cảm thấy gì nghiêm trọng, dậy trở về thư phòng.
Trong đầu hiện lên cảnh Tần Niệm vung chai, hung hăng ném về phía .
Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bực bội khó hiểu.
Nhìn cô gái nhỏ yếu ớt như , tay nặng đến thế chứ?
Lần đầu tiên trong đời đánh.
Khó chịu.
Chưa từng kinh nghiệm sống chung với phụ nữ.
Trước đây hẹn ba tháng, giờ thấy quá dài.
Đêm đó, trong giấc ngủ, Ngôn Lục Dư mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, Tần Niệm quấn khăn tắm, đối mặt với .
Anh nhắm mắt, nhưng ánh mắt kìm mà trượt xuống theo mái tóc đen ướt đẫm nước,
Từng giọt nước rơi vùng da trắng như tuyết…
Và đôi…
Cương, săn, đầy đặn.
Phía n.g.ự.c một nốt ruồi nhỏ màu đỏ hình trái tim, vô cùng bắt mắt.
Đây là cảnh tượng mà khi tỉnh táo tuyệt đối thể xuất hiện trong đầu .
Sự tác động thị giác mà nó mang quá lớn.
Trong giấc mơ, Ngôn Lục Dư lắc đầu, cố gắng xua đuổi những hình ảnh đó .
hình ảnh càng phóng to.
Ánh đèn chói tai bỗng nhiên bật sáng, chói mắt.
Không xa đó, một chiếc xe mất lái lao thẳng về phía .
“Rầm!”
Trong bóng tối, Ngôn Lục Dư đột ngột mở mắt.
Rất nhiều cảnh tượng đều quên sạch.
Chỉ duy nhất nhớ rõ, chiếc xe con mất lái đó.
Nghĩ đến điều , đầu bắt đầu đau.
Anh dậy uống một cốc nước lạnh, khi đỡ hơn mới ngủ .
Giấc mơ chập chờn.
Sáng sớm hôm .
Cả hai đều thức dậy.
Bốn mắt .
Tần Niệm tự chủ mà trở nên ngượng ngùng.
“Cái đó, cùng ăn sáng nhé.”
Nói xong cũng , cúi đầu bếp.
Không lâu , cô mang bữa sáng .
Ngôn Lục Dư hỏi: “Tối qua, mất điện?”
“Đèn phòng tắm hỏng ,” Tần Niệm cũng nhớ sự ngại ngùng tối qua, liền tiếp theo lời , “Lát nữa em mua một bóng đèn về là .”
“Em ?”
Qua cặp kính gọng vàng, đôi mắt hẹp dài của Ngôn Lục Dư tràn đầy vẻ tin nổi.
Tần Niệm chẳng bận tâm: “Bóng đèn hỏng thì thôi, gì lạ chứ.”
“Anh gọi điện, tìm thợ điện.”
“Khoan ,” Tần Niệm ngăn , “Không cần tốn tiền oan đó , em mà, cứ yên tâm .”