Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-10-23 20:50:18
Lượt xem: 65

Bên nhà họ Quý, sau khi Thịnh Viễn nhận nhiệm vụ lãnh thưởng liền đi rồi, nhưng trong phòng ngủ ngoại trừ Đậu Tương ra, không ai có thể bình tĩnh, cũng không ai có thể ngủ được.

 

Kể từ khi Quý Minh Sùng có thể sử dụng xe lăn thành thục, Nguyễn Tố cũng không ngủ cùng một phòng với anh nữa.

 

Bản thân cô cũng hiểu rõ, bây giờ Quý Minh Sùng càng ngày càng tốt lên, khôi phục thành người bình thường cũng không phải là không có khả năng. Vậy thì hôn sự trước đó là ngăn cách giữa bọn họ, khiến bọn họ có chút ngượng ngùng. Cô cảm thấy, Quý Minh Sùng không phải là người có thể chấp nhận cưới mù gả câm. Tuy là ban đầu anh đồng ý hôn ước với nhà họ Nguyễn, nhưng tình huống bây giờ không giống trước. Mà cô, ở nhà họ Quý cũng càng ngày càng tốt. Sau khi Quý Minh Sùng hồi phục lại như bình thường, thật sự cô không còn lý do để tiếp tục ở lại đây nữa.

 

Hiện tại chân của mẹ Quý vẫn chưa lành hoàn toàn. Tuy Quý Minh Sùng đã trúng vé số, nhưng anh vẫn còn ngồi xe lăn, cái nhà này vẫn còn rất nhiều việc. Cô đã nghĩ kỹ rồi, giông như Quý Minh Sùng nói, đợi đến khi bọn họ trở về lại ngôi nhà trước kia, đó cũng là lúc cô nên rời đi rồi.

 

Buổi tối, Nguyễn Tố nghĩ đến năm trăm vạn vẫn rất kích động, cũng không ngủ được. May mà ngày hôm sau cô được nghỉ luân phiên, bằng không phải đem mắt gấu trúc đi làm rồi.

 

Cô ngủ không được, bèn dậy đi rót nước. Vừa khoác quần áo nhẹ tay nhẹ chân ra phòng khách, liền nhìn thấy Quý Minh Sùng ngồi trên xe lăn cũng ra tới.

 

Anh mặc áo ngủ màu xanh đậm, tựa hồ cũng vừa tỉnh dậy. Bốn mắt nhìn nhau, anh rõ ràng cũng kinh ngạc, âm thanh lười biếng sau khi ngủ dậy: "Vẫn chưa ngủ?"

 

Cô ngáp một cái, kéo lại áo choàng: "Chút nữa liền ngủ."

 

Hình như Quý Minh Sùng cũng đoán được nguyên nhân cô mất ngủ, anh không nhắc đến chuyện vé số mà hỏi: "Ngày mai em có sắp xếp gì không?"

 

Nguyễn Tố: "Không có."

 

Tuy hiện tại cô thanh nhàn hơn nhiều, có thể hẹn bạn bè đi ăn cơm, nhưng ngày mai vẫn là thời gian làm việc, mấy người bạn đều phải đi làm.. Cô có thể có sắp xếp gì đây.

 

Quý Minh Sùng hiểu rõ, lại hỏi: "Vậy thì giúp anh một chuyện, đưa anh đến nơi này, anh cần đi gặp mấy người quen."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-97.html.]

 

Nguyễn Tố biết anh đang bắt tay chuẩn bị chuyện công việc, cũng không truy hỏi hoặc nghi ngờ, liền gật đầu đáp ứng.

 

Ánh trăng đêm đông chiết xạ từ cửa sổ chiếu lên trên mặt đất, Nguyễn Tố mặc áo ngủ sáng màu, khoác áo choàng, mày mắt nhu hòa. Trước khi Quý Minh Sùng quen biết cô, cũng không phải chưa từng gặp qua phụ nữ yếu đuối giống như cô.

 

Đó là ở thế giới mạt thế. Mỗi người vì có thể đạt được hy vọng sống, đều nỗ lực để nâng cao bản thân. Muốn sống sót được, ngoại trừ dựa vào vận khí, còn phải cần đến tốc độ và sức mạnh.

 

Thế giới mạt thế tàn khốc, không có mấy người sẽ tôn trọng cái gì ngoại trừ sinh mệnh của chính mình, tựa như trong nháy mắt trở về thế giới của động vật vậy. Những phụ nữ ở thế giới này, nhìn có vể như có "lối tắt" có thể đi nhưng trên thực tế lại sống gian nan hơn bất cứ thời điểm nào. Anh gặp qua phụ nữ vì để nắm giữ vận mệnh của chính mình mà trở nên mạnh mẽ hơn cả đàn ông. Cũng gặp qua phụ nữ vì một bữa ăn, vì một nơi trú ẩn an toàn tạm thời mà dựa dẫm vào đàn ông.

 

Yếu đuối, người người khi dễ.

 

Ngay từ đầu, Quý Minh Sùng đã cho rằng Nguyễn Tố cũng như vậy. Nhưng trải qua khoảng thời gian chung sống, anh phát hiện, trong xương cốt cô đặc biệt kiên cường.

 

Điều này làm anh nhớ lại thời còn đi học, giáo sư cảm tính kia đã nói một câu, yếu đuối có khi cũng là một loại sức mạnh.

 

Ngày hôm sau, mẹ Quý biết Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng muốn ra ngoài, vậy mà cũng không hỏi đi làm việc gì.

 

Làm một người mẹ, bà cảm thấy con trai có thể tỉnh lại, có thể tự gánh vác sinh hoạt, vậy đã là rất tốt rồi. Bà không hy vọng làm lại từ đầu, cũng không tưởng nhớ cuộc sống đã qua, nhưng bà biết con trai bà nhìn về nơi càng xa càng cao hơn, bà chỉ có thể ủng hộ.

 

Hiện tại rất nhiều nơi công cộng, đối với người tàn tật mà nói không hề tiện lợi. Liền ví dụ Nguyễn Tố đẩy Quý Minh Sùng đến trạm tàu điện ngầm, kết quả phát hiện bên ngoài trạm không có thang máy đứng, chỉ có thang máy có tay vịn vừa dài vừa cao cùng với bậc thang (ở đây chỉ không có thang máy đứng vào trong nhấn số tầng muốn lên mà chỉ có thang máy cuốn)

 

Quý Minh Sùng bây giờ đã hồi phục sức khỏe, nhưng hồi phục sức khỏe loại chuyện này không thể vội vàng. Anh có thể vịn vào đồ vật để đứng trong chốc lát là đã làm các bậc thầy ngành y kinh ngạc rồi.

 

Nhưng đứng trong thời gian dài vẫn có chút khó khăn.

Loading...