Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 95

Cập nhật lúc: 2024-10-23 17:02:01
Lượt xem: 94

Cô lấy đũa dùng một lần làm một cái giá đựng xà phòng đơn giản, còn dùng mấy cái thùng giấy làm kệ sách nhỏ cho Đậu Tương.. Điều này làm cô có một loại cảm giác thành tựu nho nhỏ.

 

Quý Minh Sùng thuận theo động tác của cô nhìn sang, cũng nhìn thấy cái sọt để ô này.

 

Nhìn dáng vẻ không giống như là mua, lại liên tưởng đến cô thích chế tác các loại đồ đạc nhỏ, liền đoán được cái này hẳn cũng là kiệt tác của cô.

 

Thịnh Viễn cũng che ô đi qua, chào hỏi với Quý Minh Sùng: "Cậu thật là thanh nhàn đến làm tôi phải ganh ghét, vậy mà còn nhàn hạ thoải mái nhìn cảnh mưa."

 

Quý Minh Sùng bật cười, lại cũng không nói gì.

 

Mấy người đi vào phòng, mẹ Quý biết tài nghệ nấu nướng của mình không được, nhưng cũng không muốn đem áp lực nấu cơm đẩy hết cho Nguyễn Tố. Vì vậy mỗi ngày bà đều sẽ dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, thức ăn cũng rửa sạch cắt gọn.

 

Hôm nay trời mưa to, lại là mùa đông khắc nghiệt. Mẹ Quý và Nguyễ Tố đã thương lượng trước, trực tiếp ăn lẩu, như vậy vừa tiện lại ấm áp.

 

Nguyễn Tố đem nguyên liệu nấu lẩu xào kỹ, những nguyên liệu khác mẹ Quý đã rửa sạch chuẩn bị xong. Không đến sáu giờ, mấy người đã ngồi quanh bàn chuẩn bị ăn lẩu.

 

Nguyễn Tố là người rất tinh tế, người ngồi quanh bàn trừ Thịnh Viễn ra, khẩu vị của ba người còn lại cô đều biết rõ, làm nước chấm cho mọi người đều vô cùng hợp khẩu vị. Quý Minh Sùng thích cay, nhưng bác sĩ có dặn dò, anh bây giờ vẫn chưa thể ăn đồ quá cay. Nguyễn Tố sợ anh không thích, chỉ bỏ vào đồ chấm một chút gạo kê cay cắt nát.

 

Quý Minh Sùng nhìn trong bát, có thể là tâm tình không tồi, khó có được ấu trĩ một hồi, đếm đếm sắc đỏ trong bát, thấp giọng nói: "Năm."

 

Ý tứ là anh chỉ thấy được năm hạt gạo kê cay.

 

Nguyễn Tố ngồi bên cạnh anh, nhoẻn miệng cười: "Bác sĩ ở đây, không thể quá khinh suất."

 

Đột nhiên bị nhắc đến, Thịnh Viễn vốn đang vùi đầu ăn, lúc này ngẩng đầu lên. Trên trán còn lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, anh hỏi: "Cái gì khinh suất?"

 

Quý Minh Sùng nghiêm túc: "Không có gì."

 

Đến khi sắp ăn lẩu xong, mấy người đều toàn thân ấm áp. Quý Minh Sùng đặt đũa xuống, nhìn mẹ anh, lại nhìn Đậu Tương, cuối cùng ánh mắt lướt qua Nguyễn Tố, âm thanh trầm thấp nói: "Thịnh Viễn, nhận đồ của người thì phải làm việc cho người. Chuyện tôi nhờ cậu.."

 

Thịnh Viễn đang lau mắt kính, biết Quý Minh Sùng muốn công bố tin tốt kia, liền nói: "Biết biết, tôi bảo đảm sẽ làm thật đẹp cho cậu."

 

Mẹ Quý nhìn ra có gì đó không đúng, hỏi: "Chuyện gì?"

 

Bà rất hiểu con trai của mình, sẽ không oán trời trách đất, càng sẽ không không gượng dậy được. Nghe cái ý tứ này, hẳn là phải có hành động gì, bà chỉ không ngờ đến động tác của anh sẽ nhanh như vậy, nóng vội như vậy.

 

Quý Minh Sùng lấy từ trong túi áo khoác ra một tờ vé số, đặt lên bàn. Dưới ánh nhìn của mọi người, anh bình tĩnh nói: "Mấy ngày trước, con ra ngoài tản bộ, đi qua tiệm vé số, tùy tiện chọn mua một dãy số, hôm qua mở thưởng rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-95.html.]

Tuy là đã biết nội tình Thịnh Viễn cũng không khỏi nín thở ngưng thần.

 

Năm trăm vạn đối với anh mà nói, đích xác không nhiều.

 

Nhưng mà.. nói sao nhỉ, mua vé số trúng năm trăm vạn chuyện này thật huyễn hoặc. Đến lúc này anh vẫn có chút phảng phất hoảng hốt cảm giác như đang nằm mơ.

 

Là một người biết chuyện, Thịnh Viễn không hề nghĩ ngợi nói: "Lời này cậu ngàn vạn đừng nói ra, sẽ bị những người chuyên mua vé số mấy chục năm nghe được đến đánh. Tùy tiện mua một dãy số liền có thể trúng.."

 

Lời nói đến đây, anh kịp thời dừng lại. Anh đột nhiên nghĩ đến, tin tốt này hẳn là do Quý Minh Sùng tuyên bố thì tốt hơn.

 

Đậu Tương, Nguyễn Tố và mẹ Quý đều đồng thời nhìn về phía anh, chờ đợi câu sau, trúng.. trúng cái gì chứ?

 

Lúc này nhẫn nữ cũng nghe Thịnh Viễn không nói nữa, gấp đến độ hét lớn: "Trúng cái gì a! Người này sao lại nói một nửa thì không nói nữa! Chồng ơi, ra đây! Em muốn nghe spoil."

 

Nhẫn nam nghe lời vợ nói, nó quá thích spoil rồi, nhất thời spoil nhât thời suиɠ sướиɠ, càng spoil càng thoải mái! Nó lập tức lớn tiếng nói: "Chủ nhân anh ấy trúng ---"

 

Nghe tiếng nói chuyện của đôi vợ chồng này, Quý Minh Sùng rốt cuộc cướp lời trước khi nhẫn nam mở miệng. Nếu có người đặc biệt cẩn thận một chút, liền có thể phát hiện tốc độ nói của anh đã tăng nhanh lên: "Đúng, trúng năm trăm vạn, trừ thuế đến tay còn bốn trăm vạn."

 

Nhẫn nam: "?"

 

Nhẫn nữ sợ ngây người: "!"

 

Nguyễn Tố và mẹ Quý hai mặt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự khiếp sợ, hoài nghi.

 

Năm, năm trăm vạn?

 

Không thể trách hai người có tâm tình như vậy, mua vé số trúng thưởng lớn chuyện này thật không hiếm lạ. Lúc trước trên báo còn đăng tin có người trúng mấy trăm triệu, mấy tỉ, nhưng ai có thể nghĩ đến nhà mình mua vé số sẽ trúng thưởng a..

 

Chỉ có Đậu Tương, phản ứng bình tĩnh nhất.

 

Nó đối với tiền đã có khái niệm ban đầu, nhưng đó cũng chỉ dừng lại ở trình độ mấy tệ, mấy chục tệ, mấy trăm tệ. Bây giờ nghe đến năm trăm vạn, nó còn có chút lơ mơ. Nhưng mua vé số chuyện này nó biết a, ông bảo vệ ở nhà trẻ mỗi kỳ vé số đều mua. Mỗi lần đi học tan học, nó đều có thể nghe được ông bảo vệ đang nói chuyện với người khác, nói mua bao nhiêu a, trúng bao nhiêu a. Hình như cho đến nay, ông bảo vệ trúng lớn nhất chỉ có mấy trăm tệ. Lần đó ông bảo vệ còn mua rất nhiều kẹo cho bọn nó ăn.

 

Năm trăm vạn, là bao nhiêu nhỉ?

 

Đậu Tương nhìn Quý Minh Sùng, đôi mắt tròn xoe, hiếu kỳ hỏi: "Chú, năm trăm vạn là bao nhiêu a, là mười lần năm tệ, hay là mấy chục lần năm tệ?"

 

Nó đếm trên đầu ngón tay tính tính, lại nhíu mày: "Không đúng, mười lần năm tệ là năm mươi tệ, một trăm lần năm tệ là năm trăm tệ, đều không phải là năm trăm vạn."

 

"Là rất nhiều lần năm tệ, đợi con lên tiểu học lại tính." Quý Minh Sùng lại nhìn người thân bạn tốt ngồi bên cạnh, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Đậu Tương, anh nói: "Đậu Tương, chú bảo đảm với con, không bao lâu, chúng ta sẽ chuyển về ngôi nhà trước kia."

Loading...