Chỉ Muốn Bên Em - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-10-22 10:47:20
Lượt xem: 103
Anh nhớ lại ba và anh trai anh, lúc đó anh còn trẻ, nhà họ Quý mọi thứ vẫn tốt. Khi anh còn đi học, anh trai tặng anh cây bút máy, nói hy vọng anh có thể học tập thật tốt, trở thành người có ích cho xã hội. Khi anh tốt nghiệp, ba cũng tặng anh một cây bút máy, nói hy vọng anh từ nay về sau ký xuống mỗi cái tên, đều là có ý nghĩa có trọng lượng. Muốn anh thời khắc ghi nhớ, tên của anh gánh chịu cái gì.
Bây giờ Nguyễn Tố cũng tặng anh một cây bút máy.
Cô không giống với ba và anh trai, cô hy vọng anh có thể đứng dậy một lần nữa.
Đây là bút máy, cũng là quải trượng.
Quý Minh Sùng cúi đầu nhìn cây bút máy trong tay, anh chưa bao giờ hoài nghi bản thân, bất luận ở vào hoàn cảnh như thế nào, anh đều có thể đứng dậy một lần nữa. Nhưng cây bút máy này cũng kích khởi trong lòng anh một phen gợn sóng.
Anh tin tưởng bản thân, mẹ anh và cháu trai cũng đều tín nhiệm anh. Đó là bởi vì họ là người thân của anh. Nhưng sự tín nhiệm của Nguyễn Tố đối với anh lại là từ đâu mà đến?
Có một khoảnh khắc, anh thậm chí cảm thấy, bởi vì có người không ràng buộc huyết thống chờ đợi anh như vậy, anh nên sống còn tốt hơn so với trước kia, đứng ở vị trí càng cao hơn so với trước.
Đậu Tương không biết không khí giữa chú và thím, nó nhìn kẹo mút một hồi, lại lôi kéo tay áo Nguyễn Tố, khuôn mặt chờ mong hỏi: "Thím, thím có thể nói với tiên nữ kia, hôm nay con ở nhà trẻ biểu hiện rất tốt. Con giúp cô giáo dọn dẹp đồ chơi xếp gỗ, vì vậy có thể lại khen thưởng cho con một ít đồ chơi nữa, ví dụ như máy bay điều khiển?"
Người đều có lòng tham, con nít cũng không ngoại lệ.
Đậu Tương nghĩ dù sao thần tiên trên trời cũng rất có tiền, muốn biến cái gì liền biến ra cái đó, hay là, biến cho nó máy bay điều khiển đi?
Nguyễn Tố: "..."
Cô lâm vào thế khó rồi.
Làm sao đây, mua không kịp máy bay điều khiển.
Quý Minh Sùng thấy dáng vẻ khó xử của Nguyễn Tố, muốn cười, nhưng vẫn là nâng tay nắm thành quyền lên, ho khan một tiếng che giấu ý cười của chính mình.
Nguyễn Tố trừng mắt với anh.
Đậu Tương vẫn đang hỏi: "Có được không? Có được không?"
Nguyễn Tố chỉ có thể bất đắc dĩ mà dỗ dành nó: "Ma pháp hôm nay dùng hết rồi, ngày mai lại dùng, ngày mai nhất định biến ra máy bay điều khiển!"
Đậu Tương quả nhiên vui mừng cực kỳ: "Thật sao?"
Mắt nó lại trông mong hỏi: "Vậy còn bao lâu nữa mới đến ngày mai? Thần tiên trên trời không phải đều là trên trời một ngày, dưới đất một năm sao? Bây giờ đối với thần tiên mà nói hẳn đã là ngày mai rồi!"
Nguyễn Tố đau đầu.
Chủ quan rồi, cô quên Đậu Tương tuy là đang ở vào độ tuổi dễ lừa gạt nhưng đầu óc nó lại đặc biệt linh hoạt chuyện này.
"Ý của thím là, ma thuật của thím dùng hết rồi. Ngày mai có được không?" Nguyễn Tố dỗ dành nó, lòng cô nghĩ, về sau không bao giờ dùng cách này lừa con nít nữa. Bây giờ con nít quá khó lừa rồi, làm không khéo lại dẫn chính mình đi vòng vòng.
Đậu Tương ngẫm nghĩ, ngoan ngoãn gật đầu: "Được, ngày mai con cũng sẽ thật ngoan."
Nhà trẻ cũng có bài tập, Đậu Tương ở trong phòng thêm một lúc liền ra ngoài xem viết chữ. Trong phòng chỉ còn lại Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố.
Quý Minh Sùng nhìn điện thoại ở trên tủ đầu giường, khụ một tiếng, nói: "Anh, nhớ ra rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-88.html.]
Nguyễn Tố ban đầu còn chưa hiểu, anh lại nói: "WeChat."
Sau khi hiểu ý anh muốn biểu đạt, Nguyễn Tố thật sự chấn kinh rồi, trợn tròn mắt nhìn anh: "Không phải chứ? Anh thật sự nhớ ra số WeChat và mật mã của mình sao?"
Quá sức tưởng tượng rồi đi!
Anh nằm năm năm. Vậy mà vẫn có thể nhớ được những chuyện này!
Năm ngoái cô đăng ký tài khoản trên một APP nào đó, cũng đã hoàn toàn quên mật mã rồi..
Đối với sự kinh ngạc khiếp sợ của cô, tâm tình Quý Minh Sùng khó tránh khỏi suиɠ sướиɠ.
Trí nhớ của anh không tồi, hôm nay lại đặc biệt nhớ lại rất lâu, phí rất nhiều tế bào não, rốt cuộc cũng nghĩ ra.
"Quá lợi hại rồi đi, là em khẳng định nghĩ nát óc cũng không ra.."
Tốc độ nói chuyện của Quý Minh Sùng rất chậm.
Cuối cùng Nguyễn Tố đăng nhập vào WeChat của anh, vậy mà thật sự đăng nhập vào được.
"Thêm em." Quý Minh Sùng lại nói.
"A a được." Nguyễn Tố ngồi bên giường, ngón tay thon dài trắng nõn thao tác ở trên điện thoại, rất nhanh danh sách trên WeChat của Quý Minh Sùng có thêm cô.
Hiện giờ ngón tay của Quý Minh Sùng không linh hoạt lắm.
Nguyễn Tố lục tìm danh sách, lướt đến phía dưới, mới nhìn thấy hình đại diện của cô: "Đây là em."
Quý Minh Sùng cảm thấy phiền phức, khoảng thời gian này người anh liên lạc nhiều nhất hẳn là chỉ có cô, bèn nói: "Sửa, thứ nhất."
Nguyễn Tố dừng một chút, dò hỏi: "Ý của anh là, để em sửa lại chi chú, trong danh sách của anh em xếp thứ nhất, phải không?"
Quý Minh Sùng gật đầu.
"Được." Nguyễn Tố cầm điện thoại của anh lần nữa sửa lại ghi chú của chính mình, cũng bắt đầu lâm vào thế khó, sửa thành cái gì thì tốt đây.
Trong đầu cô đột nhiên lóe sáng, nghĩ đến những người bán hàng trong WeChat của cô.
Giờ khắc này, có lẽ không khí quá mức nhẹ nhàng, cô cũng khó có được mà đùa giỡn: "Vậy em sửa nha?"
"Ừ."
Nguyễn Tố sửa tên của mình thành --- A thu nhập một tháng trăm vạn tài vụ tự do Nguyễn Tố.
Sau khi sửa xong cô bị chọc đến không chịu được, thiếu chút ôm bụng cười. Cảm thấy bản thân cũng trở thành một người buôn bán trên WeChat.
"Không được, em phải sửa lại.."
Quý Minh Sùng cũng nhìn thấy cô sửa, tuy là không hiểu lắm tại sao cô muốn thêm trước tên mình chữ A, nhưng vẫn lên tiếng ngăn cô lại: "Đừng sửa nữa."
"Rất tốt." Anh bổ sung thêm.