Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 87

Cập nhật lúc: 2024-10-22 10:47:07
Lượt xem: 148

Sau lại, cô ta chỉ nhớ, trước khi cô ta c.h.ế.t có nghe nói, Bạch Đào ly hôn rồi. Chồng cô quỳ xuống cầu xin cô, cô vẫn bỏ đi. Kể lại cho cô ta chuyện này là một người bạn khác, người đó nói, kỳ thực tâm Bạch Đào rất tàn nhẫn.. Còn nói thêm gì nữa, nhưng mà cô ta không nhớ rõ, vốn dĩ cô ta không quá quan tâm đến chuyện của Bạch Đào.

 

Giống nói Bạch Đào trong điện thoại nhu nhu, mềm mại: "Mạn Mạn, có chuyện này mình phải thẳng thắn với cậu. Mình không phải mới trở về muốn tìm công việc sao, bạn bè giúp đỡ mình nộp hồ sơ, không ngờ cô ấy đem hồ sơ của mình nộp vào tập đoàn Lâm Thị rồi. Lúc đầu mình không biết đó là công ty của bạn trai cậu, đợi mình đi phỏng vấn rồi, mới biết chức vụ phỏng vấn vậy mà là thư ký phiên dịch cho bạn trai cậu. Bộ phận nhân sự bên đó thông báo mình đi phỏng vấn vòng hai, mình chưa trả lời."

 

Tựa hồ là sợ Nguyễn Mạn tức giận, cô lại vội vàng nói: "Mình biết phải bảo trì khoảng cách an toàn tuyệt đối với bạn trai của khuê mật. Cậu yên tâm đi! Mình cúp máy rồi sẽ trả lời email cho nhân sự, gọi điện thoại cho cậu là vì muốn nói một câu.. thế giới này thật là nhỏ a. Mạn Mạn, mình đủ ý tứ đi."

 

Nguyễn Mạn sửng sốt, không ngờ ông trời vậy mà chiếu cố đến cô ta như vậy.

 

Con người Bạch Đào cô ta hiểu rõ. Bây giờ Chương Kiến đi rồi, Bạch Đào đến làm thư ký phiên dịch cho Lâm Hướng Đông, chẳng phải là.. Có thể giúp cô ta theo sát Lâm Hướng Đông và vị Tưởng thư ký như hổ rình mồi kia?

 

Nhưng mà Bạch Đào hơi ngốc, cô ta không thể trực tiếp nói Bạch Đào theo dõi người được, như vậy Bạch Đào nhất định sẽ lộ tẩy.

 

Nguyễn Mạn vội vàng nói: "Bạch Đào, đừng, cậu đừng vội trả lời email. Như vậy đi, cậu đang ở đâu, mình đi tìm cậu, chúng ta tâm sự chuyện công việc của cậu."

 

Bạch Đào ngập ngừng một chút: "..."

 

Giống như người ngoài nhìn thấy, cô dường như đã quen không từ chối tất cả những mệnh lệnh của Nguyễn Mạn, lại đáp một tiếng: "Vậy được rồi, mình đang ở đường Xuân Phong.."

 

* * *

 

Trước khi Nguyễn Tố tan làm, cô cùng với một đồng nghiệp ở khu lấy m.á.u học một trò ma thuật đơn giản.

 

Sau khi cô chuẩn bị về nhà sẽ biến cho Quý Minh Sùng và Đậu Tương xem.

 

Mã Văn biết chuyện của nhà họ Quý, cô bưng ly ca cao đi ngang qua, cảm khái một câu: "Tố Tố, nói thật, chị cảm thấy ai lấy được em thì đó là phúc khí của anh ta. Người này kiếp trước nhất định đã cứu vớt thế giới. Tại sao chị không phải là nam! Nếu chị là nam, chị nhất định sẽ lấy em!"

 

Người đồng nghiệp khu lấy m.á.u cười mắng: "Vậy cô cũng không tranh thắng người khác, rất nhiều người muốn lấy Tố Tố."

 

Vận đào hoa của Nguyễn Tố không phải thịnh vượng bình thường.

 

Mấy nam đồng nghiệp ở trung tâm kiểm tra sức khỏe đều có ý với cô, người nào người nấy đều rất tích cực. Trước đây phòng làm việc của tòa thị chính đến kiểm tra sức khỏe cũng có mấy nam sĩ trẻ tuổi xin phương thức liên lạc của Nguyễn Tố.

 

Lễ giáng sinh trước đó, Nguyễn Tố cũng nhận được mấy bó hoa.

 

Trong đời sống hiện thực, người đẹp dịu dàng mang đến cho người ta cảm giác nghi gia nghi thất như Nguyễn Tố không nhiều, bất luận là đi đến đâu đều được hoan nghênh.

 

Nguyễn Tố giả vờ tức giận: "Nếu chị là nam, em cũng không đồng ý gả cho chị."

 

Mã Văn sấn tới cười hì hì hỏi: "Tại sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-87.html.]

Nguyễn Tố vẻ mặt nghiêm trang nói: "Bởi vì ăn tào phớ, em là đảng ăn ngọt, chị là đảng ăn mặn."

 

Mã Văn: "..."

 

Đợi Nguyễn Tố đi rồi, Mã Văn mới nói đùa với đồng nghiệp bên cạnh: "Cái lý do từ chối này có thể bán bao nhiêu tiền, có thể đổi hai bữa cơm với bọn lão Lý bên kia không?"

 

Đồng nghiệp nghiêm túc phân tích: "Ít nhất ba bữa cơm!"

 

Lúc Nguyễn Tố trở về nhà, Đậu Tương cũng tan học rồi, cô liền kéo Đậu Tương vào phòng ngủ chính. Quý Minh Sùng hiện tại miễn cưỡng có thể ngồi xuống dưới sự giúp đỡ của người khác, nhưng vẫn phải có đồ vật để dựa vào.

 

Anh mặc áo len màu đen, cả người lộ ra thanh tuyển lại ôn hòa.

 

"Đậu Tương, thím làm một ma thuật cho con."

 

Đậu Tương ngồi một bên giường, một lớn một nhỏ hai người nam nhân đều nhìn cô không chớp mắt. Cô còn có chút ngại ngùng, dù sao hôm nay cũng chỉ mới luyện mấy lần, rất sợ bởi vì kỹ thuật không thành thạo mà tạo thành sự cố lật xe.

 

Quý Minh Sùng tựa hồ dã nhìn thấu trò xiếc của cô, mặt mày đều có ý cười nhàn nhạt.

 

Nhưng mà anh cũng không vạch trần cô.

 

Cái gọi là biểu diễn ảo thuật của Nguyễn Tố vô cùng thô sơ, nhưng đối với đứa trẻ năm tuổi rưỡi như Đậu Tương mà nói cũng đủ thần kỳ rồi!

 

Nguyễn Tố biến ra một cái kẹo mút đưa cho nó: "Woa, xem ra thần tiên trên trời cũng cảm thấy Đậu Tương là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn, vì vậy khen thưởng cho một cái kẹo mút."

 

Đậu Tương quả thực không thể tin những gì mắt mình nhìn thấy, ngạc nhiên mà woa lên mấy tiếng, nhận kẹo rồi mà cứ hỏi cô: "Thật là thần tiên khen thưởng cho con sao?"

 

Nguyễn Tố xa xoa cằm: "Thật, có lẽ là một tiên nữ."

 

Quý Minh Sùng thiếu chút nhịn không được mà cười ra tiếng.

 

Nguyễn Tố lại nhìn sang Quý Minh Sùng, vừa hay nhìn thấy tươi cười chưa kịp che giấu trên mặt đối phương.

 

Cô sửng sốt một chút, vẫn là biến ra một cây bút máy tặng cho anh.

 

"Đây cũng là thần tiên khen thưởng cho anh." Nguyễn Tố nói: "Hy vọng sau này anh có thể dùng cái này ký tên anh."

 

Cô gặp qua rất nhiều nhân sĩ thành công đều có bút máy chuyên dùng để ký tên.

 

Hai ngày trước cô thấy nhãn hiệu này đang giảm giá ở trên mạng, giá cả cũng phù hợp, cô liền mua cho anh. Hôm nay anh trai chuyển phát nhanh liền giao đến rồi.

 

Quý Minh Sùng nghe vậy ngơ ngẩn.

Loading...