Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 80

Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:40:33
Lượt xem: 60

Quý Minh Sùng hôn mê năm năm, sau khi tỉnh lại dây thanh quản vẫn luôn chưa hồi phục. Đã mấy năm chưa nói chuyện rồi, vừa mở miệng, âm thanh khan đến lợi hại, giống như một ông lão.

 

Nguyễn Tố ban đầu còn cho rằng là cô nghe nhầm. Cô ngơ ngẩn nhìn anh.

 

Thấy cô ngây người, Quý Minh Sùng chỉ đành chịu đựng cổ họng khô khốc không thích hợp, lại hỏi lần nữa: "Không sao chứ?"

 

Quá lâu rồi anh không nói chuyện, đột nhiên mở miệng, giọng nói không chỉ khan khàn mà còn ép tới rất thấp. Nếu như không phải trong phòng quá yên tĩnh, e là Nguyễn Tố cũng không nghe rõ anh nói cái gì.

 

Lúc này Nguyễn Tố mới khôi phục lại tinh thần, vô thức ngồi thẳng, có chút không dám tin tưởng hỏi: "Anh có thể nói chuyện rồi?"

 

Lần này Quý Minh Sùng không lên tiếng trả lời, mà mệt mỏi gật gật đầu.

 

Thân thể này quá mức tệ hại rồi, anh vốn dĩ cho rằng bản thân xuyên nhanh về hưu trở về, có thể nhanh chóng trở về sinh hoạt như người bình thường. Nhưng mà anh đã đánh giá cao chính mình rồi, thân thể này đã không dùng đến năm năm, cũng giống như một chiếc xe năm năm rồi chưa chạy, giờ có vấn đề như vậy, còn chưa báo phế đã coi như là rất may mắn rồi.

 

Nguyễn Tố kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Cô thực sự không nghĩ đến thân thể Quý Minh Sùng sẽ hồi phục lại nhanh như vậy. Bây giờ nửa người anh có thể động đậy một chút rồi, lại thêm dây thanh quản cũng hồi phục, xem ra không bao lâu nữa anh có thể ngồi dậy. Một khi có thể ngồi dậy, chất lượng sinh hoạt cũng sẽ cải thiện tốt hơn. Ít nhất cũng đại biểu anh không cần nằm suốt trên giường trải qua cuộc sống hàng ngày. Đến lúc đó có thể mua cho anh một chiếc xe lăn, anh có thể đi dạo khắp nơi.

 

Còn về khôi phục hoàn toàn.. có thể vẫn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng mà hiện tại anh khôi phục nhanh như vậy, có phải có thể mong đợi về sau anh sẽ có thể đi có thể chạy như người bình thường không?

 

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tố cảm thấy, thì ra câu nói người tốt sẽ có hồi báo tốt là có thật.

 

Cô chỉ là người có bề ngoài lạc quan, thật ra trong xương cốt lại rất bi quan. Người tốt sẽ được báo đáp, người xấu sẽ gặp ác báo, xã hội hiện đại bây giờ tựa hồ rất ít thấy. Ngược lại là người tốt không sống thọ, thường xuyên có việc tai họa để lại ngàn năm. Nhà họ Quý chính là ví dụ điển hình. Mẹ Quý cả đời chính trực thiện lương, thích làm việc thiện, kết quả trong nhà lại trải qua biến cố như vậy, một nhà đang tốt đẹp lại lung lay sắp đổ.. Trái lại có người, tâm đã sớm ô uế, lại sống cuộc sống tốt hơn hết thảy ai. Như vậy có công bằng không?

 

Trong lòng Nguyễn Tố rầu rĩ mà nghĩ: Ông trời tốt nhất nên mở to mắt ra, chiếu cố đến người tốt nhiều một chút.

 

Bây giờ Quý Minh Sùng có thể nói chuyện rồi, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tố là đứng dậy, cô phải đem tin tức tốt này nói cho mẹ Quý nghe.

 

Nào biết cô vừa đứng dậy, lại nghe Quý Minh Sùng mở miệng: "Đừng."

 

Cô dừng lại, cúi đầu nhìn anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-80.html.]

Anh mở mắt, khó nén mệt mỏi: "Mấy giờ."

 

Anh hiện tại chỉ có thể nói một hai từ như vậy, câu quá dài anh vẫn nói chưa được.

 

Nguyễn Tố sống chung với Quý Minh Sùng cũng một khoảng thời gian rồi, người khác có thể vẫn chưa hiểu ý anh muốn biểu đạt, cô lại có thể hiểu rõ.

 

Anh là đang nhắc cô, thời gian quá muộn rồi, người trong nhà đều đang ngủ, không nên đi quấy rầy.

 

Nguyễn Tố gật đầu, lại ngồi trở xuống trên giường gấp: "Sáng mai lại nói vậy, mẹ và Đậu Tương khẳng định sẽ rất vui mừng."

 

Quý Minh Sùng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghiêng đầu nhìn cô, chỉ nói hai chữ: "Em, ngủ."

 

Đây là đang giục cô đi ngủ sao?

 

Nguyễn Tố nháy mắt đã hiểu, vội nằm xuống giường, kéo chăn nhắm mắt lại.

 

Trong phòng vẫn còn để lại một ngọn đèn nhỏ, tỏa ra ánh sáng nhu hòa mà không chói mắt.

 

Trước đó Nguyễn Tố bởi vì quá mệt mỏi mà có kỹ năng chỉ cần đặt đầu lên gối không quá hai phút tiền ngủ ngay. Nhưng lúc này không biết vì sao, có thể là vì nghe được âm thanh Quý Minh Sùng phát ra, cô thế mà ngủ không được nữa.

 

Nhưng ngày mai vẫn phải đi làm, cô cưỡng bách chính mình ngủ, còn bắt đầu đếm cừu.

 

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu..

 

Lát sau cô lại nghe được một loạt âm thanh sột sột soạt soạt. Cô dứt khoát dùng khuỷu tay chống nửa người trên lên, nhẹ nhàng thăm dò mà nhìn về trên giường. Quả nhiên Quý Minh Sùng đang ra sức xoay người, nhưng bất đắc dĩ, thân thể anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ có nửa người trên có thể ra sức một chút, muốn lật người lại, vẫn không thành công lại nằm thẳng xuống dưới.

 

Dường như anh có chút ảo não.

 

Mặc dù anh không đ.ấ.m giường, cũng không nói gì, nhưng cô biết lúc này anh đang ảo não.

 

Không biết sao, cô không nhịn được cười lên một tiếng, sợ phát ra âm thanh, lại kéo chăn che miệng mình lại.

Loading...