Chỉ Muốn Bên Em - Chương 62
Cập nhật lúc: 2024-10-18 10:52:15
Lượt xem: 70
Cảm ơn em.
Sau khi Nguyễn Tố nghe thấy đầu tiên là sửng sốt, sau mới phản ứng lại được là Quý Minh Sùng nói với cô. Cô nhấp môi cười nói: "Xem ra anh có thể dùng mắt động nghi rất thành thục."
Cô rất vui vẻ. Bởi vì đủ loại dấu hiệu cho thấy, đầu óc Quý Minh Sùng không có vấn đề. Thịnh Viễn cũng rất vui, trong các ca bệnh mà anh nghiên cứu, có một bộ phận người thực vật sau khi tỉnh lại đều có chướng ngại trí lực hoặc nhẹ hoặc nặng. Sở dĩ người thực vật hôn mê không tỉnh, trên bản chất mà nói là vì đại não chịu tổn thương. Bây giờ trí năng của Quý Minh Sùng không có vấn đề, từ các loại báo cáo kiểm tra mà xem, thân thể của anh cũng đang hồi phục dần dần. Điều này đối với nhà họ Quý mà nói tuyệt đối là tin tức tốt nhất trong suốt mấy năm qua.
Hiện tại Quý Minh Sùng không có cách gì mở miệng nói chuyện, mắt động nghi cũng không thể thật sự thay thế anh để biểu đạt tất cả cảm xúc ra ngoài. Vì vậy trước mắt, cũng chỉ có thể tiến hành giao lưu đơn giản.
Ví dụ, tôi đói rồi, tôi khát rồi, tôi buồn ngủ rồi các loại.
Cho Quý Minh Sùng uống sữa bò xong, Nguyễn Tố lại cầm tờ báo lên. Cô chần chờ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Anh có thích nghe em đọc cái này cho anh không, em là chỉ chuyện trên báo tài chính."
Trong lòng cô cảm thấy Quý Minh Sùng muốn tìm hiểu, nhưng lại có chút không chắc chắn. Có lẽ đại não anh còn trong thời kỳ hồi phục, cô nói những chuyện này có khi nào trong chốc lát anh không cách nào tiếp thu được không?
Hoặc là anh cũng muốn yên tĩnh một chút?
Quý Minh Sùng nhìn về phía mắt động nghi, qua một hồi, âm thanh máy móc lại một lần nữa vang lên trong phòng bệnh: "Thích."
Nguyễn Tố nghe âm thanh này, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Trước đây cô chưa từng tiếp xúc với Quý Minh Sùng, lúc này cũng nhịn không được mà tưởng tượng. Nếu như anh có thể nói chuyện, trên mặt cũng có thể thể hiện cảm xúc, lúc anh nói chữ "thích" này sẽ là dáng vẻ gì? Cũng giống như mắt động nghi, máy móc và không có tình cảm sao?
"Đã biết." Nguyễn Tố thấy anh muốn nghe cô nói chuyện liền không tự chủ mà bắt đầu nói nhiều hơn, giống như khi anh còn chưa thức tỉnh vậy, có cái gì cũng đều nói với anh. Anh chủ động nói với cô "cảm ơn em" cùng với "thích", dễ dàng phá bỏ ngăn cách trong lòng cô.
Trong phòng bệnh, ngoại trừ mắt động nghi ngẫu nhiên phát ra âm thanh, còn lại đều là âm thanh ôn hòa mềm mại của Nguyễn Tố.
"Thật ra lúc trước khi anh còn hôn mê, mỗi ngày em đều đọc báo tài chính cho anh. Bọn họ nói, trước đây anh thích cái này, vậy anh có nghe thấy em đọc những cái đó không?"
Đây là việc mà Nguyễn Tố muốn làm rõ nhất.
Cô cũng là nghe đồng nghiệp cùng đơn vị nói, có người hôn mê cũng có thể nghe thấy âm thanh của thế giới bên ngoài. Không biết có phải là thật không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-62.html.]
Thế gian to lớn, việc lạ gì cũng có. Các bác sĩ không phải cũng nói rồi sao, các dấu hiệu trên người Quý Minh Sùng đều là kỳ tích.
Cô trước đây ngoại trừ đọc báo tài chính cho Quý Minh Sùng ra, cũng sẽ kể những chuyện không vui mà bản thân cô gặp phải.
Sau đó, còn bóc phốt.
Nghiễm nhiên xem Quý Minh Sùng như là nơi trút tâm sự.
Nếu như anh có thể nghe thấy.. sẽ công khai xử tội?
Đậu Tương tựa hồ cũng suy xét tới điểm này, hôm nay còn ngượng ngùng xoắn xít hỏi cô, những lời lúc trước nó nói với chú, có phải chú đều nghe thấy rồi..
Vậy thì không xong thật rồi!
Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Đậu Tương, Nguyễn Tố đồng ý với nó, sẽ giúp nó hỏi rõ vấn đề này.
Nguyễn Tố thân mang trọng trách, nhân cơ hội liền hỏi chuyện mà cô và Đậu Tương đều muốn biết. Sau khi hỏi xong, cô nhìn chằm chằm Quý Minh Sùng, đợi chờ đáp án của anh.
"Không có."
Nghe được lời này, Nguyễn Tố thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Quý Minh Sùng hôn mê, linh hồn đã không ở trong thân thể này nữa, làm sao có thể nghe được âm thanh của thế giới bên ngoài.
Nguyễn Tố gật đầu, tiếp tục cầm tờ báo, nhẹ giọng nói: "Vậy em đọc tiếp, tin tức này liên quan đến thị trường chứng khoán, có khả năng em ngắt câu không đúng."
"Được."
Quý Minh Sùng nhắm mắt lại, có loại cảm giác không thể tưởng tượng được.
Toàn thân anh bây giờ không thể cử động được, nhưng nghe Nguyễn Tố đọc báo, anh vậy mà còn cảm thấy thích ý.
Đúng vậy, thích ý.