Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 52

Cập nhật lúc: 2024-10-16 11:33:18
Lượt xem: 88

Sau khi Đậu Tương biết Quý Minh Sùng tỉnh lại, trên đường đi nó rất hưng phấn, ríu ra ríu rít, đều đã đếm trên đầu ngón tay tính xem chú nên mua cho nó bao nhiêu đồ vật. Nhưng từ khi ra khỏi tàu điện ngầm cho đến khi theo Nguyễn Tố vào cổng lớn bệnh viện, nó mới bắt đầu khẩn trương. Tuy chú đã từng thấy qua nó, cũng đã bế nó, nhưng lúc đó nó vẫn là trẻ sơ sinh, cái gì nó cũng đều không nhớ. Bây giờ trong hồi ức của nó, mỗi ngày đều cùng chú nói chuyện, nhưng đó cũng là lúc chú hôn mê mà không phải là lúc chú tỉnh a.

 

Nó có chút sợ, có chút khẩn trương, lại có chút hưng phấn.

 

Sau khi cùng Nguyễn Tố bước vào thang máy, nó lôi kéo góc áo của cô.

 

Nguyễn Tố cúi đầu, nhìn biểu tình khẩn trương của Đậu Tương, cô hiểu rõ cười nói: "Có phải là có chút khẩn trương không?"

 

Đậu Tương hơi ngại ngùng.

 

Nguyễn Tố nói: "Thật ra thím cũng rất khẩn trương."

 

Đậu Tương trợn tròn đôi mắt: "Thật sao? Thím, thím khẩn trương cái gì?"

 

Người lớn thì ra cũng sẽ sợ, cũng sẽ khẩn trương sao?

 

"Đương nhiên rồi, con đã gặp qua chú, tuy là con đã không nhớ nữa. Nhưng thím trước giờ chưa gặp chú, cũng chưa từng nói chuyện với chú. Con không biết đâu, hôm nay lúc chú con tỉnh lại, thím còn không biết nên nói gì. Bây giờ nghĩ đến phải gặp chú con trong phòng bệnh, tim thím đập rất nhanh."

 

Lời Nguyễn Tố nói tuy là có chút khoa trương, nhưng cũng là lời nói thật.

 

Khi Quý Minh Sùng chưa xảy ra chuyện, cô chưa bao giờ chân chính gặp anh, nói đến cùng, hai người bọn họ thật sự là người lạ. Cô chăm sóc cho anh mấy tháng nay, khoảng thời gian này, cô và anh luôn nằm trên cùng một cái giường. Cô cho rằng anh đối với cô mà nói đã rất quen thuộc rồi, nhưng khi cô nhìn thấy đôi mắt anh, vẫn sinh ra một loại cảm giác xa lạ.

 

Đậu Tương nghe Nguyễn Tố nói như vậy, tâm lý cuối cùng cân bằng rất nhiều.

 

Hai người tay lớn nắm tay nhỏ đến trước phòng bệnh, còn có thể nghe được âm thanh Thịnh Viễn nói chuyện với Quý Minh Sùng.

 

Mẹ Quý ngày thường bất kể là giọng điệu hay là biểu tình đều luôn lạnh nhạt, không một gợn sóng, nhưng bây giờ Nguyễn Tố đứng trước cửa đều có thể nghe thấy giọng điệu vui mừng của bà.

 

Đặt ở lúc bình thường, Đậu Tương đã sớm kìm nén không được mà vọt đi vào, nhưng hiện tại lá gan của nó cũng không lớn như vậy.

 

Nó vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì với chú.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-52.html.]

Nguyễn Tố đưa tay ra, gõ gõ cửa.

 

Là Thịnh Viễn đến mở cửa, hôm nay anh nghỉ phép, không có mặc áo blouse trắng.

 

Anh cùng tuổi với Quý Minh Sùng, năm nay đều hai mươi bảy tuổi. Lúc này không mặc áo blouse nhìn có vẻ trẻ trung hơn nhiều, giữa đôi lông mày anh đều hiện lên vui vẻ.

 

"Nguyễn tiểu thư, cô đến rồi." Thịnh Viễn chào hỏi Nguyễn Tố, lại nhìn về phía Đậu Tương, anh cười bế Đậu Tương lên: "Đi, chú con đã mấy năm chưa nhìn thấy con rồi, chắc chắn rất nhớ con!"

 

Nguyễn Tố theo sau Thịnh Viễn vào phòng bệnh.

 

Quý Minh Sùng vẫn chỉ có mỗi đôi mắt là chuyển động được, anh tựa hồ cũng không bực bội. Thịnh Viễn bế Đậu Tương, vẫn đang nói: "Tiểu tử, con lại béo lên rồi. Xem ra dạo này con ăn uống rất được."

 

Đậu Tương không dám lớn tiếng ồn ào, chỉ dám nhỏ giọng nói: "Đương nhiên rồi, thím con làm cánh gà ngon nhất thiên hạ!"

 

Thịnh Viễn vô thức quay đầu lại nhìn Nguyễn Tố một cái.

 

Nguyễn tố không chút hoang mang, dường như cũng không muốn đến gần mà bắt đầu sắp sếp đồ đạc ở trên bàn.

 

Thịnh Viễn nhìn về Quý Minh Sùng, cười nói: "Cậu xem, cháu trai cậu có phải được nuôi đến trắng trẻo mập mạp rồi."

 

Đôi mắt Quý Minh Sùng bình tĩnh nhìn Đậu Tương.

 

Thời gian thật sự rất thần kỳ, anh nhớ mang máng, lần cuối cùng nhìn thấy Đậu Tương nó mới chỉ mấy tháng tuổi. Mỗi ngày ngoại trừ ngủ thì là ăn, một ngày ngủ mười mấy tiếng, sau khi tỉnh dậy thường một lời không hợp liền lớn tiếng khóc. Khi đó trong nhà khắp nơi đều có thể thấy đồ dùng của trẻ sơ sinh, mọi người đều xuất phát từ nội tâm mà yêu đứa trẻ này. Anh không dám nghĩ, mấy năm nay trong nhà xảy ra sự thay đổi lớn, đứa trẻ này sống có vui vẻ hay không? Bây giờ nhìn thấy Đậu Tương toe toét cười đến vui vẻ, khuôn mặt nhỏ núng nín thịt, thật sự là được nuôi dưỡng rất tốt.

 

Có lẽ là đã trải qua những ngày tháng như vậy, anh cơ hồ không cảm tính nữa. Nhìn mẹ mình, nhìn Đậu Tương, cũng không có luống cuống muốn rơi lệ.

 

Huyết thống chính là thần kỳ như vậy, Đậu Tương vừa mới đầu rất ngại ngùng, còn có chút không tự nhiên. Lúc này đối diện với đôi mắt của Quý Minh Sùng, nó không sợ gì nữa, còn chủ động kêu một tiếng: "Chú."

 

Trong mắt Quý Minh Sùng tràn đầy vui mừng.

 

Hôn mê năm năm, lần này tỉnh lại, tuy là ba anh đã không còn nhưng mẹ và cháu trai vẫn còn, vậy đã rất may mắn rồi.

 

Hồ hộ công đại khái tâm tình không tồi, chuẩn bị đồ ăn cũng đủ phong phú, ba món mặn một món canh.

Loading...