Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 256: END

Cập nhật lúc: 2024-11-27 19:44:58
Lượt xem: 37

Anh không còn nhớ rõ những chuyện xảy ra trước khi bị tai nạn, những gì còn sót lại trong ký ức là trước khi lên xe cứu thương, bác sĩ từng nói gì đó. Có lẽ thời gian trôi qua quá lâu, hoặc có thể do ký ức quá tàn nhẫn nên trong tiềm thức anh đã giấu đoạn ký ức đó đi, ban đầu anh tưởng như thế cho tới khi mơ thấy giấc mộng này.

 

Trong mơ, anh tỉnh lại, trước mắt một mảnh màu đỏ, anh vất vả giơ tay lên chạm vào mặt, phát hiện đó là máu.

 

Khi xảy ra tai nạn xe, phản ứng đầu tiên của anh trai anh – Quý Minh Viễn – đó là che chở anh. Nhưng vụ tai nạn thảm khốc như thế, không phải ai cũng có thể thay đổi được. Anh nghiêng đầu nhìn anh cả, trên đầu anh ấy chảy m.á.u không ngừng, hiển nhiên không chống đỡ nổi nữa. Anh cả vẫn đang nhìn anh, hai mắt đỏ hoe không chịu nhắm mắt.

 

Anh cố gắng vươn tay, cầm lấy bàn tay run run của anh ấy, giọng anh khàn khàn, nói một chữ, ngũ tạng bị ảnh hưởng vô cùng đau đớn, “Anh, em, em cam đoan với anh, Đậu Tương sẽ lớn lên thật tốt.”

 

Quý Minh Viễn đổ huyết lệ, anh ấy nói gì đó nhưng không thành tiếng, sau đó khẽ gật đầu.

 

“Thằng bé sẽ trưởng thành khỏe mạnh bình an, cả chị dâu nữa…” Anh nhìn người anh cả chăm sóc mình từ nhỏ tới lớn, “Chị dâu cũng sẽ hạnh phúc vui vẻ, anh yên tâm, hết thảy có em.”

 

Có lẽ những lời anh nói khiến Quý Minh Viễn cảm thấy được an ủi, hoặc có lẽ Quý Minh Viễn thật sự không trụ được nữa, rốt cuộc cũng nhắm hai mắt lại.

 

Trong không gian chật hẹp tràn ngập mùi m.á.u tươi, ghế sau bị ép cứng, anh mở lòng bàn tay, trong đó có một chiếc nhẫn.

 

Anh nhìn ra bên ngoài, ý thức ngày càng mơ hồ.

 

Khung cảnh thay đổi, anh ngồi trước một cái bàn cực lớn, không thấy rõ người trước mặt, anh cúi đầu thấy trước mặt mình có một tờ hợp đồng.

 

Âm thanh máy móc vang lên: “Xin hãy điền tên người thừa kế, nếu như gặp chuyện ngoài ý muốn trong thế giới xuyên nhanh, thù lao nhận được sẽ được chuyển đến người thừa kế trên danh nghĩa bằng một cách nào đó.”

 

Anh cầm chiếc bút bên cạnh lên, trịnh trọng viết hai cái tên ở chỗ người thừa kế.

 

Nguyễn Tố, Quý Quân Đình.

 

Anh có thể nghe thấy tiếng lòng của mình: Tôi biết người tôi yêu có một trái tim chân thành và dũng cảm hơn bất kỳ ai. Nếu từ nay về sau tôi biết mất khỏi thế giới này, tôi cũng muốn tiếp tục bảo vệ cô ấy, hy vọng cô ấy cả đời bình an. Tôi muốn đánh cược một lần, rằng tôi sẽ quay về, cược rằng tôi sẽ quay lại bên cô ấy, khi đó sẽ đến lượt tôi chăm sóc và bảo vệ cô ấy.

 

Tôi cảm thấy tôi sẽ thắng.

 

***

 

Trời sắp sáng, Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng đều tỉnh lại từ trong mộng.

 

Cùng lúc đó, hai người đều nhận được tin nhắn từ đối phương: [Cùng nhau ngắm bình minh không?]

 

Nguyễn Tố nhìn hai tin nhắn giống hệt nhau trong khung trò chuyện, không nhịn được trốn trong chăn mỉm cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-256-end.html.]

 

Cô rất thích cảm giác tâm linh tương thông này.

 

Cảm giác này khiến cô thấy hạnh phúc.

 

Nhìn tin nhắn trên di động, Quý Minh Sùng nặn sống mũi, anh không muốn tiếp tục tìm hiểu nữa, tại sao anh nhận được lời mời của Cục Thời không, tại sao có cơ hội đó, đáp án đã cực kỳ rõ ràng.

 

Khi ra khỏi nhà, bầu trời vẫn còn tối, trên trời vẫn còn ánh sao.

 

Anh không khỏi nhớ đến năm năm trước, trong mấy nghìn ngày đêm ấy, đến giờ anh mới hiểu động lực đã giúp anh vượt qua bao vất vả, vượt mọi chông gai đó là gì.

 

Là khi anh tỉnh lại từ hôn mê, người đầu tiên nhìn thấy chính là cô.

 

Khoảnh khắc mặt trời nhô lên, Quý Minh Sùng nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tố bên cạnh, thấp giọng hỏi nhỏ: “Em có tin anh không?”

 

“Sao ạ?”

 

“Thật ra anh đã phải liều mạng để xuất hiện bên cạnh em.”

 

Anh đột nhiên nói như thế, Nguyễn Tố sửng sốt vài giây sau đó bật cười, giơ tay đ.ấ.m anh một cái.

 

“Mới sáng ra đã nói gì thế.”

 

“Quý Minh Sùng, anh 30 tuổi rồi đó.”

 

Đàn ông trưởng thành sao lại nói mấy câu sến sẩm chỉ có thanh niên hai mươi mới nói vậy.

 

Quý Minh Sùng: “?”

 

Anh ôm cô vào lòng, nhéo mặt cô, lại khôi phục nét mặt trước kia, “Nói rõ ràng đừng có nói xạo, sinh nhật 29 tuổi của anh còn chưa tới đâu.”

 

Nguyễn Tố ôm eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt đong đầy ý cười.

 

— Chú chó nói với chim nhỏ, nếu như bay mệt có thể nghỉ ngơi trên lưng tớ một lúc, tớ sẽ không tổn thương bạn đâu.

 

— Chú chim nhỏ đã sớm mệt mỏi vì bay một chặng đường dài cuối cùng cũng đậu trên lưng chú chó.

 

HOÀN CHÍNH VĂN

Loading...