Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 227

Cập nhật lúc: 2024-11-21 11:43:09
Lượt xem: 4

Quý Minh Sùng còn đang giơ đèn pin di động, chiếu lên người cô.

 

Tóc cô chưa khô, nước rơi xuống đầu vai khiến áo ướt một mảng. Cô mặc váy ngủ dài tay màu trắng, làn váy dài đến bắp chân.

 

Lúc cô giơ tay lau tóc, tay áo hơi rộng, buông lơi đến khuỷu tay để lộ cánh tay mảnh khảnh trắng ngần. Không chỉ thấy, chắc do cô vừa mới tắm xong nên mùi hương trên người cô càng đậm hơn.

 

“Có chuyện gì ạ?” Cô nhìn anh, thuận miệng hỏi.

 

Quý Minh Sùng cảm thấy cổ họng hơi khó chịu.

 

Anh cúi đầu, che giấu biểu cảm trong mắt. Anh không biết ánh mắt mình lúc này như thế nào nhưng anh sợ dọa đến cô.

 

Thật ra đây không phải lần đầu anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trước đó khi cùng sống dưới một mái hiên, sau khi cô tắm rửa gội đầu xong cũng như thế. Nhưng lúc đó anh chưa nhận ra tâm tư của mình, chỉ cảm thấy như thế là bình thường. Giờ tình huống đã khác xưa, một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ này của cô, anh cảm thấy lòng bàn tay dần nóng lên, mặt cũng nóng.

 

Có khi nào do anh đi nhanh tới đây, lại leo mấy tầng lầu cho nên mới nóng?

 

“Mang nến cho em.” Quý Minh Sùng vào phòng, đưa lưng lại thì sẽ không nhìn thấy cô, giọng anh hơi khàn, “Anh mua mấy cây nến cho em, em mau lau khô tóc đi, giờ vào thu rồi, cẩn thận kẻo bị cảm.”

 

Anh có phần chật vật, may sao lúc này phòng tối đen, Nguyễn Tố không nhìn thấy cũng không phát hiện ra.

 

Động tác lau tóc của Nguyễn Tố chợt dừng lại một lúc, “Dạ, nhưng thật ra không cần thắp nến đâu.”

 

“Em không sợ à?” Quý Minh Sùng không ổn rồi, bật lửa cũng không bật được. Anh chỉ có thể kìm nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, mãi mới bật lửa được, anh vội lấy cây nến trong hộp ra rồi thắp sáng.

 

Nguyễn Tố đi tới, mùi thơm ấy lại vây lấy anh.

 

“Ơ.”

 

Cô ngạc nhiên, không nghĩ Quý Minh Sùng sẽ mua kiểu nến này.

 

Dường như lúc này Quý Minh Sùng mới nhận ra nến hình trái tim màu đỏ không phù hợp với phong cách của mình. Anh cố gắng giữ bình tĩnh, mặt không đổi sắc giải thích: “Nến trắng bình thường bán hết rồi, ông chủ cứ đề cử cái này, anh thấy ông ấy khó bán nên đã mua giúp.”

 

“Vậy ạ.” Nguyễn Tố có thể hiểu, “Lâu rồi em không thấy nến màu trắng, ông chủ không nhập về nhiều cũng là bình thường.”

 

Quý Minh Sùng biến thành người cuồng thắp nến, nếu như Nguyễn Tố không ngăn anh lại, chỉ e anh sẽ thắp cả hộp nến này mất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-227.html.]

Nguyễn Tố giải thích: “Thắp nhiều nến trong phòng nguy hiểm lắm.” 

 

Quý Minh Sùng ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”

 

Ánh nến trong phòng lay động, Nguyễn Tố và Quý Minh Sùng ngồi trên ghế. Sau khi mất điện, tiết tấu cuộc sống lại trở về như hồi xa xưa, không biết nên làm gì bây giờ.

 

Quý Minh Sùng nhìn vách tường trước mặt, đột nhiên nghĩ ra gì đó, anh nói với Nguyễn Tố: “Em muốn xem phim không?”

 

Nguyễn Tố tưởng anh muốn xem phim bằng di động nên uyển chuyển từ chối: “Giờ không phòng không đủ sáng, cứ thế nhìn di động sẽ không tốt cho mắt.”

 

Hơn nữa màn hình di động quá nhỏ, xem cũng khó khăn.

 

Quý Minh Sùng cười, “Không phải xem trên di động.”

 

Anh ra hiệu cô nhìn sang vách tường.

 

Cô quay đầu sang, trên vách tường có cái bóng gì đó, nhìn kỹ lại, hóa ra là một con chim. Cô đưa mắt nhìn anh, quả nhiên anh đang dùng tay làm động tác gì đó, thế mà anh cũng chơi trò của bọn con nít này. Điều này khiến Nguyễn Tố hơi ngạc nhiên, giờ cô đã không chơi trò này nữa rồi.

 

“Ông cố của anh làm nghề múa rối bóng.” Quý Minh Sùng nói, “Nghiêm túc xem phim thôi, bắt đầu rồi.”

 

“Ồ.” Nguyễn Tố tiếp tục nhìn sang vách tường.

 

Quý Minh Sùng bắt chước giọng giới thiệu trong phim —

 

“Đây là một chú chim, nó rất đẹp, ngày nào cũng bay qua liệng lại trên bầu trời không biết mệt mỏi.”

 

“Có lẽ không phải nó không biết mệt mà là do không có nơi đặt chân cho nên nó mới bay mãi không ngừng, bay không biết mệt.”

 

“Một ngày kia, nó gặp được một chú chó.”

 

Anh lại đổi động tác, quả nhiên trên tường xuất hiện một chú chó.

 

“Chó nói với chim nhỏ rằng, nếu cậu bay mệt thì có thể nghỉ ngơi trên lưng tớ, tớ sẽ không làm cậu bị thương đâu.”

 

Nói xong, anh nghiêng đầu ngắm sườn mặt của Nguyễn Tố, cô đang nghiêm túc nhìn chú chó trên vách tường kia.

 

Nguyễn Tố đột nhiên cảm thấy cô sẽ nhớ kỹ cảnh tượng này, nhớ kỹ bộ phim này suốt đời không quên. Chim nhỏ bay lâu như thế có mệt mỏi không? Hình như là có.

Loading...