Chỉ Muốn Bên Em - Chương 223
Cập nhật lúc: 2024-11-20 19:08:28
Lượt xem: 7
Nguyễn Tố nhanh chân bước tới chỗ anh. Sau khi dừng trước mặt anh, trên mặt cô còn vương ý cười, “Đi thôi.”
Cô vừa đi vừa lấy di động trong túi ra, định lên app đặt xe, nhưng qua mấy phút vẫn chẳng thấy tài xế nào nhận.
Chắc do địa điểm hơi xa, lại còn là nghĩa trang nữa.
“Không có tài xế nào nhận cả.”
Quý Minh Sùng vô cùng bình tĩnh, “Trước kia em giải quyết tình huống này thế nào thì giờ cứ làm như vậy thôi.”
Trước kia giải quyết như thế nào?
Nguyễn Tố nghĩ, bình thường cô sẽ gọi xe tới nghĩa trang, tài xế sẽ không chờ cô ở đây quá lâu, cô lại không muốn vội nên sau khi xuống xe tính tiền xong tài xế sẽ đi luôn.
“Xem có may mắn hay không ạ.” Nguyễn Tố nói, “Nếu gọi xe, mười lần sẽ có hai, ba lần có tài xế nhận.”
“Thế bảy, tám lần còn lại thì sao?” Anh hỏi.
Nguyễn Tố cười, “Thì em sẽ tự về, đi hơn 20 phút là có thể bắt được xe ven đường.”
“Vậy chúng ta cùng nhau đi.” Anh thản nhiên nói.
“Vâng.”
Hai người sóng vai bước đi. Con đường này gồ ghề không dễ đi, Nguyễn Tố đi mãi quen nhưng Quý Minh Sùng thì không, có một, hai lần như thế, nếu không có Nguyễn Tố đỡ, chắc anh sẽ bất cẩn giẫm phải vũng nước bên đường.
Giờ vẫn còn sớm, hai người lại không vội, giống như đang tản bộ, vừa đi vừa ngắm cảnh sắc xung quanh, tán gẫu vài chuyện vặt vãnh thường ngày.
Quý Minh Sùng đã biết những gì Nguyễn Tố trải qua từ nhỏ đến lớn.
Như Chu Án hy vọng, quỹ đạo cuộc đời của Nguyễn Tố giống như những cô gái bình thường khác, học cấp ba rồi thi đại học, bốn năm đại học vô cùng phong phú, sau khi tốt nghiệp cũng tìm được một công việc có thể nuôi sống bản thân, môi trường làm việc thì đơn giản, có vài người bạn tri kỷ, cũng được mấy chàng trai không tồi theo đuổi.
“Thật ra đôi khi em cũng thấy hơi xấu hổ. Thành tích hồi cấp hai của em khá tốt, thi đỗ trường Trung học số Một của thành phố, hao hết tâm tư cho việc học, tưởng mình sẽ thi đỗ một trường đại học tốt, ai dè lúc lên cấp ba mới phát hiện tất cả bạn học xung quanh ai cũng giỏi giang cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-223.html.]
Ở trường cấp hai của thị trấn, thành tích của cô rất cao, sau khi đến trường cấp ba trên thành phố mới phát hiện điểm thi cấp ba mình từng tự hào chỉ thuộc top giữa trong lớp mà thôi.
“Sau đó thì sao?” Quý Minh Sùng cười hỏi.
“Ban đầu càng khó càng hăng, đôi khi ký túc xá tắt đèn rồi em vẫn còn bật đèn pin để học.”
“Thế mà không bị cận à?” Quý Minh Sùng nhìn cô, đôi mắt cô long lanh sáng ngời, có thể coi là nơi đẹp nhất trên khuôn mặt.
Nguyễn Tố khá đắc ý, “Thì… không biết vì sao, học bằng đèn pin không tốt cho mắt lắm nhưng thị lực của em vẫn tốt.”
Quý Minh Sùng khẽ than, “Thật khiến người ta ghen tị.”
“Nói tiếp nha, mãi mới đợi đến cuộc thi giữa kỳ đầu tiên sau khi khai giảng, em vô cùng tự tin, kết quả… vẫn nằm ở hạng hai mươi mấy không hơn không kém.”
“Đôi khi không thụt lùi cũng là một loại tiến bộ.”
“Cách an ủi của anh, ừm… rất mới mẻ.” Nguyễn Tố nói, “Sau đó em phát hiện chương trình học của cấp ba vô cùng gấp gáp, bạn nào cũng cố gắng. Em chỉ có 24 giờ thôi, dù em có cố gắng thế nào thì vẫn thuộc top giữa. Thi đại học cũng phát huy bình thường, thi đỗ một trường tầm trung. Điều đáng lo ngại nhất là kiểu trường tầm trung như thế này. Lúc mới lên đại học, em nghĩ sau khi ra ngoài xã hội em sẽ rất lợi hại, kết quả sau khi tốt nghiệp, dù sao anh cũng thấy đó, tiền lương hiện tại của em không cao mấy, chỉ bình thường thôi. Cuộc sống cũng thật bình thường.”
Quý Minh Sùng dừng bước, nhớ đến lời Chu Án từng nói.
Anh bình tĩnh nhìn cô, dịu giọng nói: “Có lẽ, có người hy vọng em sẽ trải qua một cuộc sống giống như đa số mọi người.”
Chu Án nói, bình thường cũng là một loại hạnh phúc. Ông ấy mong con gái mình có thể khỏe mạnh vui vẻ là được rồi.
Nguyễn Tố sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười.
Anh đứng nơi khuất bóng nhưng quanh thân tỏa ra ánh hào quang.
Cô đột nhiên chuyển sang chuyện khác, “Cũng không biết tại sao, mấy năm trước em còn hay mơ thấy mẹ, nhưng mấy năm nay chưa bao giờ mơ thấy.” Cô dừng lại một chút, thì thào nói nhỏ, “Thật ra em vẫn rất muốn mơ thấy bà ấy.”
…..
Hai người đi được gần 20 phút mới gọi được xe. Sau khi đến phố Nam náo nhiệt nhất thị trấn nếm thử đặc sản địa phương xong thì trời đã xế chiều, ánh mặt trời cũng lười biếng. Nguyễn Tố không đuổi Quý Minh Sùng về khách sạn một đêm 60 tệ kia mà dẫn anh về nhà. Trên đường về, cô mua thêm nguyên liệu nấu ăn đơn giản và ít hoa quả.