Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 222

Cập nhật lúc: 2024-11-20 19:07:55
Lượt xem: 10

Nếu như trước khi về hưu không ký hiệp nghị giữ bí mật với Cục Thời không thì lúc này Quý Minh Sùng rất muốn nói cho Nguyễn Tố biết tất cả về Chu Án.

 

Nhưng ngẫm lại thì có lẽ đối với Nguyễn Tố, không biết cũng là một chuyện tốt. Rốt cuộc chuyện về Chu Án có phần bi thương, mà cô đã quên hết những gì liên quan đến Chu Án, dù có nói với cô, cô cũng không dám tin tưởng và chấp nhận.

 

Quý Minh Sùng là người đúng mực, hôm nay Nguyễn Tố dẫn anh tới đây thắp một nén nhang đã là một điều ngoài ý muốn rồi. Cô còn rất nhiều lời muốn nói với mẹ nuôi, anh ở trong đây thì không thích hợp cho lắm, cho nên sau khi thắp hương xong, Quý Minh Sùng thấp giọng nói: “Anh ra ngoài một chút, chờ em ở ngay ngoài nghĩa trang thôi, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh nhé.”

 

Anh sợ cô sẽ vội vàng vì biết mình đang đợi, cho nên dặn dò thêm một câu: “Cứ từ từ thôi, không cần vội. Anh ra bên ngoài tìm nơi có tín hiệu tốt để trả lời mail.”

 

Nguyễn Tố phì cười, “Em biết rồi.”

 

Dõi mắt theo Quý Minh Sùng đi xuống cầu thang, bóng lưng càng lúc càng xa, Nguyễn Tố thôi không nhìn nữa, ngồi xổm trước tấm bia, mở nắp lon nước cốt dừa rồi rót vào chén nhỏ, cũng rót cho mình một chén.

 

Khi mẹ nuôi còn sống, bà rất thích uống nước cốt dừa của nhãn hiệu này.

 

Không biết người khác có giống vậy không nhưng cô cảm thấy tâm sự những lời trong lòng với một tấm bia sẽ hơi xấu hổ.

 

Cô tin rằng dù giữ trong lòng, mẹ nuôi vẫn có thể nghe thấy.

 

Cô muốn nói gì với mẹ đây?

 

Đầu tiên là thông báo tình hình gần đây, lược bỏ vài chuyện không vui. Trước kia lúc tới đây cô có thể nhắc đến chuyện nhà họ Nguyễn, giờ cô không muốn nhắc đến nữa, đương nhiên sẽ chẳng có chuyện gì hay để nói. Chỉ nghĩ đến những chuyện đó thôi đã khiến người ta chạnh lòng. Cô nghĩ nếu có nói ra mẹ cũng sẽ không vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-222.html.]

 

Mấy tháng trước khi cô tới đây, Quý Minh Sùng vẫn phải ngồi xe lăn, giờ đã có thể đi lại giống như người bình thường rồi.

 

Cô mím môi, bất tri bất giác lẩm bẩm một mình, nói những suy nghĩ trong lòng ra.

 

“Quý Minh Sùng có thể đi lại được rồi, vừa nãy mẹ cũng thấy anh ấy đúng không? Giờ anh ấy còn đi nhanh hơn cả con, vì ảnh cao hơn con 20 cm lận, chân cũng dài hơn chân con. Con có hơi hối hận vì hồi đó không nghe lời mẹ, không thích ăn cơm, còn nhân lúc mẹ không chú ý đổ đồ ăn đi. Mẹ không biết đâu, trước kia Đậu Tương không thích ăn rau, đổ rau vào thùng rác nhưng bị con phát hiện, con có hơi tức giận, khi đó con có thể cảm nhận được tâm trạng của mẹ. Nếu hồi đó con nghe lời mẹ không kén ăn, có lẽ dáng người sẽ cao hơn bây giờ một chút, có đúng không mẹ?”

 

Cô sẽ dùng cách nói hóm hỉnh để kể lại những chuyện không vui.

 

Ví dụ như khi ở nhà họ Quý, chẳng lẽ cô chưa bao giờ cảm thấy tủi thân ư? Đương nhiên là không, cô là con người, là một người bình thường, cũng có hỉ nộ ái ố. Chỉ là cô nghĩ rằng nếu như thế giới này thật sự có linh hồn, nếu mẹ cô thật sự ở bên cạnh cô, thì cô hy vọng mẹ có thể nhìn thấy cô kiên cường và dũng cảm.

 

Cô còn muốn kể những điều nhỏ nhặt về Quý Minh Sùng, như niềm vui bất ngờ trúng số anh tặng, hay hằng ngày anh sẽ đưa đón cô, mua bữa sáng cho cô, chẳng hạn như anh đột nhiên xuất hiện ở bến xe, sau đó thay bóng đèn giúp cô, nhưng lời đến bên miệng, cô chẳng dám nói. Hóa ra những chuyện giấu trong lòng cũng khó nói với mẹ, như thể một khi nói ra, tâm tình nho nhỏ ấy sẽ không giấu được nữa.

 

…..

 

Một mình ngây người trước bia mộ hơn nửa tiếng, cô ngồi lâu đến độ chân tê rần, lúc đứng lên suýt thì bị ngã.

 

May sao tình huống này cô gặp nhiều rồi nên có thể giữ vững được ngay.

 

Cuối cùng Nguyễn Tố hẹn mấy tháng sau lại đến thăm mẹ rồi mới đi xuống cầu thang, cất bước nhẹ nhàng đi tìm Quý Minh Sùng.

 

Quả nhiên Quý Minh Sùng đang ngồi trên ghế đá bên ngoài nghĩa trang và đang cúi đầu xem di động. Nghĩa trang quá yên tĩnh, cô còn chưa tới gần anh đã nghe thấy tiếng bước chân, vừa nghiêng đầu đã thấy cô đi tới. Anh khóa màn hình di động, đứng dậy chờ cô đến.

Loading...