Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 217

Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:31:29
Lượt xem: 23

Quý Minh Sùng tưởng tượng hình ảnh mình đeo bao tay áo màu hồng nhạt này vào trông như thế nào, anh quả quyết lắc đầu, “Không cần đâu.”

 

Nguyễn Tố không ép, cô tự đeo vào rồi vào bếp lấy nước.

 

Trong nhà có nước có điện, bình thường Nguyễn Tố về quê không ở lại khách sạn mà thích ở nhà hơn.

 

“Căn nhà này…” Quý Minh Sùng lựa lúc thích hợp để tỏ sự nghi ngờ của mình.

 

Nguyễn Tố đang lau bàn, cô quay đầu lại, cười ngại ngùng, “Lúc mới tốt nghiệp em tiết kiệm được ít tiền nên đã mua khi đó.”

 

Căn nhà này bị vợ chồng anh trai của mẹ nuôi chiếm được, sau đó vì kiếm tiền cho con trai kết hôn, bọn họ đã bán qua tay căn nhà này. Sau khi tiết kiệm được chút tiền, cô về quê nghe nói người nhà bán nhà nên đã mua lại.

 

Quý Minh Sùng ngạc nhiên nhìn Nguyễn Tố.

 

“Không đắt đâu!” Cô vội vàng giải thích, “Không đắt chút nào, anh xem căn nhà này nhỏ như thế, với lại ở chỗ chúng em một căn nhà hai phòng rất rẻ, nhà này cũ rồi, giá cũng rất thấp…”

 

Nói xong, cô cúi đầu, “Dù sao thì cũng rẻ.”

 

Hiện nay thị trấn này dần mở những căn hộ theo kiểu tiểu khu, giá cùng lắm là mấy nghìn tệ. Nhà cũ còn rẻ hơn, diện tích cũng không lớn.

 

“Em vẫn rất giỏi, rất tuyệt.” Quý Minh Sùng nhìn cô và mỉm cười.

 

“Bạn thân khuyên em không nên mua căn nhà này, giá trị của nó không thể tăng lên, em cũng không về ở mấy.” Nguyễn Tố nhẹ giọng nói, “Nhưng em rất muốn mua căn nhà này, em nghĩ rằng suy cho cùng đây mới là nhà của em.”

 

Nhà họ Nguyễn không phải nhà của cô, nhà họ Quý cũng không phải, căn hộ cô đang thuê càng không phải là nhà.

 

Trời đất rộng lớn, chỉ có căn nhà nho nhỏ cũ kỹ này mới là nhà của cô.

 

“Anh ủng hộ em.”

 

Quý Minh Sùng cười nói: “Thật ra như thế rất lãi, tỷ suất giá thành cũng cao.”

 

Lực chú ý của Nguyễn Tố bị anh hấp dẫn, cô đặt khăn lau xuống, hỏi: “Anh nhìn ra tiềm lực phát triển ở bên này ạ?”

 

Ví dụ như tiềm lực khai phát? Hay bên này có cơ hội thu hút nhiều người giàu có tới đây đầu tư?

 

Thấy cô như thế, Quý Minh Sùng không nhịn được cười, giữa khóe mắt hàng mày đều đượm ý cười.

 

Anh rất muốn vươn tay gõ nhẹ lên trán cô.

 

Cô gái này nghĩ gì trong đầu thế.

 

“Nói thật thì, không có.” Quý Minh Sùng nói.

 

Nguyễn Tố sụp vai, “Vậy anh còn nói…”

 

Tỷ suất giá thành cao gì gì đó.

 

Quý Minh Sùng thu lại ý cười trên mặt, dịu giọng nói: “Mua nhà với cái giá này quả thật rất lời, tỷ suất giá thành cũng cao. Giống như căn nhà anh từng mua trước đó, em nghĩ phải mất bao nhiêu mới mua được?”

 

Nguyễn Tố ngẫm nghĩ, đó là khu nhà cấp cao… Ít nhất cũng phải mất mấy chục triệu đúng không?

 

Cô than thở, “Nhưng mà không giống mà.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-217.html.]

Quý Minh Sùng nói: “Giống nhau, đều là nhà, dù giá nào đi nữa thì về mặt ý nghĩa vẫn giống nhau.”

 

Nguyễn Tố ngẩng đầu nhìn anh, một lát sau cô khẽ ừ một tiếng. Cô thừa nhận cô đã được an ủi phần nào rồi.

 

Tiếp tục quét dọn vệ sinh, Nguyễn Tố phát hiện bóng đèn trong phòng lâu không được sử dụng nên đã hỏng, cô nói sẽ ra ngoài mua bóng đèn. Sau khi hỏi thăm rõ ràng, Quý Minh Sùng ngăn cô lại, “Để anh đi mua.”

 

Anh không cho cô cơ hội phản ứng lại, vì thế cô chỉ kịp nhìn thấy anh đi ra ngoài mua bóng đèn.

 

Khi anh quay về, cô phát hiện anh mua rất nhiều thứ khác ngoài bóng đèn.

 

Như lược, bàn chải, kem đánh răng, rồi cả dép lê… Thậm chí anh còn mua cho cô không ít đồ ăn vặt.

 

Nguyễn Tố nhận bóng đèn anh đưa, định tự mình thay bóng.

 

Quý Minh Sùng không khỏi thở dài.

 

Tiếng thở dài của anh rõ là khoa trương, âm thanh cũng lớn, rất khó khiến người ta không chú ý tới.

 

Cô quay đầu lại hỏi: “Anh sao thế?”

 

Anh cười trêu, “Anh tưởng em đã quên mất trong phòng này còn một người đang thở, anh còn nghĩ mình là không khí vô hình đấy.”

 

“?” Ý anh là sao, Nguyễn Tố nhất thời nghe không hiểu.

 

“Nào, để anh.” Anh nói, “Anh không ở đây thì thôi, anh ở đây thì để anh làm.”

 

Nguyễn Tố nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, “Anh làm được không?”

 

Quý Minh Sùng nghiêm túc nhìn cô, “Lúc còn đi học, môn Vật lý anh luôn đứng nhất khóa.”

 

Chẳng lẽ học giỏi Vật lý thì biết thay bóng đèn ư?

 

Nguyễn Tố còn chưa hiểu logic này cho lắm, anh đã nhận bóng đèn trong tay cô rồi trèo lên ghế. Anh không nói cho cô biết đây không phải là lần đầu trong đời anh thay bóng đèn.

 

Đương nhiên việc này chẳng thể làm khó được anh. Anh tháo chiếc bóng dính đầy tro bụi kia xuống.

 

Nguyễn Tố ngẩng đầu nhìn anh. Công tắc nguồn điện trong nhà đã bị cô đóng, cô giơ đèn pin di động lên cao chiếu sáng cho anh.

 

Đương lúc thất thần, dường như cô nhìn thấy một cô bé đứng trên ghế đang cố hết sức thay bóng đèn. Cô bé không với tới, đành phải chồng thêm một chiếc ghế nhỏ nữa. Thật ra hành động này rất nguy hiểm, nhưng lúc ấy chẳng ai quan tâm cô ấy, cũng chẳng có ai nói rằng không nên làm như thế. Cô bé ấy sợ tối, nói với vợ chồng anh trai mẹ nuôi rằng bóng đèn hỏng rồi nhưng chẳng ai chú ý, cô ấy đành phải tự mình đi mua bóng đèn, nhớ rõ mình từng đồng ý với mẹ rằng sau này sống một mình cũng phải tự chăm sóc mình thật tốt.

 

Cô bé thay bóng đèn xong, còn chưa kịp vui mừng đã bị ngã từ trên ghế xuống.

 

Cũng may cô bé ngã không nặng lắm, nhưng làn da ở cẳng chân bị rách, m.á.u chảy ra, cô lại chẳng dám khóc thành tiếng, chỉ có thể chịu đựng, nước mắt lưng tròng. Lúc ấy cô chỉ nghĩ ước gì có người giúp mình thay bóng đèn.

 

Trong những năm tiếp theo, cô không bao giờ bị thương khi thay bóng đèn nữa.

 

…..

 

“Thay xong rồi.”

 

Quý Minh Sùng quay lại nhìn cô, giọng điệu xen vài phần đắc ý.

 

Đèn pin di động của Nguyên Tố vẫn đang chiếu vào anh.

 

Nguyễn Tố sững sờ nhìn anh, trong bóng tối, anh là ánh sáng duy nhất nơi đây.

Loading...