Chỉ Muốn Bên Em - Chương 212
Cập nhật lúc: 2024-11-17 21:51:15
Lượt xem: 15
Nhưng lần này không phải vì khí chất hay ngoại hình, dù sao cách một màn mưa khó thấy rõ ngũ quan của người ta.
Anh thấy cô đi xuống thì cũng bước tới chỗ cô.
Anh mặc áo trắng quần đen đơn giản, khuôn mặt sạch sẽ, rẽ mưa bước về phía cô.
Chờ anh đi đến trước mặt, cô nhìn chiếc ô anh cầm, hỏi: “Sao ô của anh…”
“To à?” Quý Minh Sùng bật cười, “Mưa mùa hè vừa nhanh vừa lớn, anh cảm thấy ô bình thường không che hết cho hai người nên mới mua chiếc ô to hơn.”
Nếu bọn họ là người yêu, anh ôm cô, cô dựa vào anh, ô bình thường cũng che đủ.
Nhưng mà quan trọng là…
Bọn họ không phải.
May thay ô của Quý Minh Sùng đủ to, che cho ba người cũng được.
Cún con nằm úp sấp trong hộp cát tông vẫn ngủ say, Quý Minh Sùng một tay giương ô, anh nhìn thoáng qua, ngạc nhiên hỏi: “Đây là?”
Nguyễn Tố ôm chặt hộp cát tông, không muốn nói quá to sợ đánh thức cún con, lúc nói chuyện giọng cô bất giác nhỏ đi nhiều, “Cún con được cô lao công tìm thấy trong bụi cỏ.”
“Em muốn nuôi à?” Quý Minh Sùng hỏi.
“Vâng, mình đến bệnh viện thú cưng trước kiểm tra xem nó có bị bệnh gì không nhé.”
Nguyễn Tố rất thích chó mèo, trước kia khi còn ở một mình, không phải cô chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ nuôi thú cưng bầu bạn, nhưng mãi không hạ quyết tâm được. Cô cho rằng nuôi thú cưng là một chuyện vô cùng nghiêm túc, một khi đã nuôi là không được bỏ mặc, phải phụ trách nó khi nó còn sống. Không ngờ chuyện khiến cô mãi không hạ quyết tâm được đến khi thật sự xảy ra, cô lại cứ thế quyết định.
Dọc đường đi, Nguyễn Tố luôn chăm chú nhìn chú cún con đang ngủ trong hộp.
Vẻ mặt cực kỳ dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-212.html.]
Quý Minh Sùng phải thừa nhận rằng mình có hơi ghen tị, anh không ngờ có một ngày đối tượng mình hâm mộ lại là một chú chó nhỏ.
Đương nhiên càng ghen tị hơn là khi anh đưa Nguyễn Tố tới bệnh viện thú cưng mới biết bác sĩ thú y là một chàng trai trẻ tuổi. Khi bác sĩ dặn dò vài điều cần chú ý khi nuôi cún, Nguyễn Tố nhìn bác sĩ bằng ánh mắt vô cùng chuyên chú. Mãi đến lúc này, anh mới ngửi thấy mùi nguy hiểm, đến tận khi Nguyễn Tố đặt cún con ở lại bệnh viện ít ngày để quan sát, trước khi đi còn thêm wechat bác sĩ thú y. Lúc ra khỏi bệnh viện thú cưng, cửa lớn tự động phát ra tiếng “Tinh”, dây cung trong đầu anh cũng căng lên.
Quay đầu nhìn lại, anh chàng bác sĩ kia còn đang nhìn theo bóng lưng Nguyễn Tố, tiếng chuông báo động trong đầu Quý Minh Sùng càng vang to hơn.
Trước khi thích Nguyễn Tố, từ xưa tới giờ Quý Minh Sùng chưa bao giờ tự dưng nảy sinh địch ý với người xa lạ, nhưng bây giờ thì khác, anh gặp ai cũng thấy người đó có ý đồ xấu với Nguyễn Tố.
Nhất là sau khi lên xe, Nguyễn Tố vừa cúi đầu trả lời wechat vừa nói với anh: “Bác sĩ Chu kia chuyên nghiệp thật đấy.”
Hàm dưới của Quý Minh Sùng càng căng chặt, anh khẽ ừ một tiếng.
…..
Quý Minh Sùng không biết mình đang ghen.
Sau khi nghe anh kể, Thịnh Viễn khuấy cà phê trong cốc, bình tĩnh đưa ra kết luận: “Cậu ghen rồi. Nhưng mà tớ nói trước nhé, sau này cậu vẫn sẽ phải ghen thôi.”
Quý Minh Sùng đưa mắt nhìn anh ta, ánh mắt sâu sa.
Thịnh Viễn nói: “Thật ra cũng là tạo hóa trêu người, kể cả tớ…”
Quý Minh Sùng: “?”
Thịnh Viễn lập tức khoát tay giải thích: “Tớ không có ý đó.”
“Thế ý cậu là gì?” Quý Minh Sùng dán mắt vào anh ta, “Nói rõ ràng ra xem nào.”
“Được rồi.” Thịnh Viễn thẳng vai, thở dài một cái, “Nói thật thì trước đó tớ thấy nói chuyện với Nguyễn Tố khá hợp, cậu đừng có trừng tớ, tớ chỉ nói thật thôi. Thứ nhất, tớ và cô ấy cùng sở thích, có thể trò chuyện với nhau. Thứ hai, cậu đừng nhìn tớ thế, tớ không dám nói.”
“Nói.”
“Rồi, thứ hai, tớ thấy Nguyễn Tố không giống những cô gái khác. Có lần cô ấy làm phù dâu, đúng lúc tớ đi công tác về, không phải cậu gọi điện bảo tớ thuận đường thì đưa cô ấy về sao, kết quả là…”