Chỉ Muốn Bên Em - Chương 209
Cập nhật lúc: 2024-11-17 12:14:21
Lượt xem: 23
Ban đầu Nguyễn Tố không phát hiện ra sự thay đổi của Củng Dương.
Củng Dương thường xuyên nhắn tin wechat cho cô, không phải lúc nào cô cũng trả lời, nếu nói chuyện liên quan đến công việc cô mới nhắn lại, còn những tin “chúc ngủ ngon”, “sáng tốt lành” các thứ bình thường cô sẽ không trả lời. Nếu ban đầu không biết tâm tư của Củng Dương cô có thể đối xử với cậu ta như bạn bè bình thường. Nhưng cậu ta lại tỏ tình với cô trước mặt mọi người, cô cảm thấy không nên cho cậu ta bất kỳ tia hy vọng nào. Cô thật sự không muốn người khác lãng phí thời gian dành cho mình.
Mấy năm nay quả thật cô được khá nhiều người theo đuổi, cũng biết đàn ông có một bệnh chung, có thể anh ta nhắn tin tới, cô lịch sự nhắn lại, không muốn khiến đối phương xấu hổ nên mới trả lời, nhưng hành động này sẽ bị đàn ông hiểu thành — Mình có hy vọng, cô ấy không phản cảm với mình, thậm chí còn hơi thinh thích…
Đối với vấn đề này, cô thà bất lịch sự còn hơn chọc vào rắc rối này.
Hôm nay Mã Văn tới thăm cô, trò chuyện một lúc lại nhắc đến Củng Dương, Mã Văn nói: “Tố Tố cậu biết không, mình nghe Giai Giai nói hình như Củng Dương nộp đơn từ chức rồi, chắc đầu tháng sau sẽ chính thức nghỉ việc.”
Nguyễn Tố đang gọt táo cho Mã Văn, nghe thấy vậy cô dừng lại một chút, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Thật à?”
Trước đó cô từng nghe nói Củng Dương tốt nghiệp khoa máy tính đại học C, lại chạy tới trung tâm kiểm tra sức khỏe làm tiêu thụ trái ngành. Khi ấy cô chỉ hơi nghi ngờ một chút chứ không nghĩ cậu ta tới đây làm để theo đuổi mình. Ở trung tâm kiểm tra sức khỏe chỉ có vị trí lễ tân và tiêu thụ là không cần đúng chuyên ngành.
Giờ cậu ta đi rồi cũng tốt, tảng đá trong lòng cô cũng rơi xuống.
Nếu không cô sợ sau này Củng Dương thẹn quá hóa giận, nhỡ người ngoài ụp cái nồi “ảnh hưởng đến tiền đồ của người khác” lên đầu cô thì quả là oan hơn Thị Kính.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
May sao Củng Dương nghĩ thông, thật sự cảm tạ trời đất.
Mã Văn chuyển câu chuyện, “Theo lời Giai Giai nói, hình như việc Củng Dương từ chức có liên quan đến Quý Minh Sùng thì phải.”
Thế mà lại dây dưa với Quý Minh Sùng.
Vẻ mặt Nguyễn Tố nghiêm túc hẳn lên: “Sao lại liên quan tới anh ấy? Theo như mình biết hai người bọn họ không quen nhau mà.”
Mã Văn nói: “Hình như Củng Dương vô tình gặp Quý Minh Sùng, ban đầu còn tưởng là người nhà cậu, ai ngờ Giai Giai lại nói với cậu ta Quý Minh Sùng đang theo đuổi cậu. Dù sao Củng Dương tự cảm thấy không bằng, xong rồi từ chức. Mình thấy cậu ta hai bữa nay héo rũ như cà tím phơi sương vậy, chẳng có tinh thần gì cả.”
Nguyễn Tố ừ một tiếng, “Thế à.”
Ngữ điệu có phần thản nhiên.
Mã Văn lại trêu: “Quý Minh Sùng làm thế liệu có phải đang tiêu diệt hoa đào của cậu không?”
Vấn đề này khá nghiêm trọng đấy, Nguyễn Tố đưa quả táo đã được gọt xong cho Mã Văn, vừa đăm chiêu suy nghĩ vừa cầm khăn lên lau tay, sau đó mới hỏi: “Anh ấy có đánh Củng Dương không?”
Mã Văn ngạc nhiên: “Đương nhiên là không, Quý Minh Sùng có tiền sử từng đánh tình địch à?”
Nguyễn Tố lắc đầu, hỏi tiếp: “Anh ấy cảnh cáo Củng Dương tránh xa mình à?”
Mã Văn nghĩ một lúc rồi đáp, “Hình như cũng không, nếu như có chắc Giai Giai sẽ nói. Sau đó Củng Dương mới biết Quý Minh Sùng đang theo đuổi cậu, vậy chắc là không phải.”
Nguyễn Tố lại hỏi: “Thế anh ấy có nói với Củng Dương anh ấy là bạn trai mình không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-209.html.]
“….. Chắc là không!” Mã Văn nghi hoặc, “Cậu hỏi thế làm gì?”
Nguyễn Tố mỉm cười, đặt khăn lau tay xuống, khẽ nói: “Vậy là được rồi, còn lại mình không quản được. Dựa vào việc ba chuyện này không xảy ra, mình nghĩ không thể ụp cái nồi tiêu diệt hoa đào của mình lên đầu anh ấy được.”
Mã Văn ngẩn ra, sau khi phản ứng lại, cô ấy nghiêng người lại gần, thì thầm: “Tố Tố, cậu tiêu đời rồi.”
Nguyễn Tố cười, “Sao mình lại tiêu đời?”
Mã Văn bày vẻ mặt “Mình không nhìn nổi nữa”, nói: “Cậu không nhận ra cậu đối xử với Quý Minh Sùng hoàn toàn khác với những người con trai khác à, đúng kiểu tiêu chuẩn kép luôn, đây là bước đầu tiên rơi vào tay giặc đó!”
Rơi vào tay giặc?
Nguyễn Tố cúi đầu cười khẽ, “Làm gì tới mức ấy.”
“Thật.” Mã Văn thở dài, “Đầu tiên là tiêu chuẩn kép, sau đó là rung động, tiếp nữa là đến thích, cuối cùng là không thể kiềm chế.”
Cô nàng lo lắng nhìn Nguyễn Tố, “Tố Tố đáng thương của tui hic hic.”
Nguyễn Tố ngẩng đầu nhìn, “Mình đáng thương chỗ nào.”
“Mình trơ mắt nhìn cậu rơi vào miệng cọp lại không thể ngăn được!”
Mã Văn bắt đầu diễn đến nghiện, vừa gào vừa khóc chít chít.
Nguyễn Tố thấy cô ấy như thế thì bật cười vui vẻ, Mã Văn lại hiểu thành: U là trời, Tố Tố, cậu tiêu rồi.
Hôm nay mẹ Quý ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Lúc đi vào phòng Quý Minh Sùng, bà tìm thấy chiếc đồng hồ đo nhịp tim còn chưa được bóc hộp ở một bên.
Đúng lúc Quý Minh Sùng đi vào nhìn thấy mẹ mình đang cầm đồng hồ anh đã mua khi đó.
Mẹ Quý quay đầu lại, thuận miệng hỏi: “Đây là gì, trông giống với điện thoại của Đậu Tương, con mua cho nó à?”
“Không phải.”
Lúc đó Quý Minh Sùng mua hai chiếc đồng hồ, chiếc màu hồng nhạt này được nhân viên bán hàng đề cử nên anh mới mua, mua xong lại để trong phòng, anh xuýt thì quên còn có chiếc đồng hồ này.
Nhớ đến hành động của mình khi ấy, anh bật cười, cảm thấy mình hơi ngớ ngẩn.
Cũng may anh chỉ đeo 2, 3 ngày rồi tháo xuống.
Mẹ Quý không để ý anh cũng có một chiếc đồng hồ giống vậy, điều đó liên quan đến thói quen của anh, bình thường anh hay đeo đồng hồ, dù lúc đó bà nhìn thấy trên tay anh có đeo đồng hồ đo nhịp tim thì cũng sẽ nghĩ đó chỉ là đồng hồ bình thường. Vì thế bà không chú ý chiếc hồ đo nhịp tim anh từng đeo cùng kiểu khác màu với chiếc đồng hồ này.
Quý Minh Sùng không thể nói là mình mua được.
Anh biết nếu anh nói ra, mẹ sẽ hỏi cái này mua cho ai, sao lại là màu hồng nhạt.