Chỉ Muốn Bên Em - Chương 203
Cập nhật lúc: 2024-11-14 20:21:00
Lượt xem: 27
Thật tuyệt khi có ai đó trò chuyện với mình trong những đêm mất ngủ.
Quý Minh Sùng gửi tin nhắn vỗ về cô: [Mai anh sẽ nghĩ cách để em chuyển sang phòng bệnh đơn. Hoặc bây giờ em có cần anh mang cái nút tai tới cho không?]
Thật kỳ lạ là, vừa nãy anh còn rất tức giận, lúc này xoa dịu cô, tâm trạng của anh cũng dần lắng lại.
Lại nhìn sang di ảnh của cha và anh trai, lòng anh không còn buồn rầu như vừa nãy nữa.
Nguyễn Tố trong phòng bệnh đã tắt tiếng thông báo của wechat. Điều hòa trong phòng rất lạnh, cô cuộn mình trong chăn, chăm chú nhìn di động rồi cúi đầu mỉm cười một cái. Sợ mình phát ra tiếng đánh thức người khác, cô vội vàng bưng kín miệng.
Cô vội vàng nhắn lại: [Không cần chuyển phòng đâu, bác sĩ nói khoảng hai ngày là em xuất viện được rồi, đừng chiếm dụng tài nguyên của bệnh viện.]
Quý Minh Sùng: [Rõ.]
Sao cô cứ có cảm giác anh là lính nhỏ còn cô là sĩ quan chỉ huy nhỉ?
Nguyễn Tố cong mắt: [Giờ muộn rồi, đã sớm qua thời gian thăm bệnh, anh đừng mang nút tai tới.]
Quý Minh Sùng: [Ok/emoji]
Không biết có phải do đêm đã khuya hay không mà cô rất dễ cười, đến độ chỉ nhìn emoji anh gửi tới cũng muốn cười.
Hai người hàn huyên câu được câu chăng một lúc nhưng đều ăn ý không nhắc đến chuyện nhà họ Lâm.
Tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới biển, tâm sự về thời tiết, về những điều cần chú ý khi Đậu Tương lên tiểu học…
Nguyễn Tố không phải bị mất ngủ thật, sau khi trò chuyện được khoảng nửa tiếng, rốt cuộc không thể chống lại cơn buồn ngủ được nữa, cô nhắm mắt ngủ quên mất. Màn hình vẫn còn sáng, một lát sau chuyển sang màu đen tự động khóa màn hình.
Quý Minh Sùng lại không ngủ, sau khi nhắn tin cho cô, anh đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô trả lời.
Anh thử nhắn lại: [Em ngủ rồi à?]
Trước đó cô có nói mình đã tắt âm báo wechat rồi.
Cô đang ngủ, anh lại khó có thể vào giấc.
Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi nhắn cho cô: [Hôm nay lúc nghe Vương Kiên kể lại chuyện lúc đó, mặc dù mẹ anh có mục đích riêng nhưng nghĩ đến những lời mẹ nói với em…]
Nhắn xong, anh lập tức thu hồi.
Chỉ có lúc này đây anh mới dám bộc lộ nội tâm chân thật, và cả một chút vui mừng. Mà loại vui mừng này cực kỳ ít ỏi, không chỉ bất bình thay cho những bất công mà khi đó cô phải chịu mà còn thấy vui vì lòng bao dung của cô. Bởi nếu không phải như thế có lẽ cô đã đi mất rồi, anh cũng sẽ không có cơ hội tiếp xúc với cô. Anh tự cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ này, cảm thấy mình quá ích kỷ.
Cẩn thận ngẫm lại, với người như cô, chỉ có người cô thật lòng để ý mới có thể khiến cô buồn bã khó chịu. Anh luôn cảm thấy người nhà họ Nguyễn thế này thế kia, nhưng giờ biết được chuyện này anh mới phát hiện một điều, ấy là bởi vì anh, cô ở nhà họ Quý cũng phải chịu rất nhiều tủi thân.
[Trước khi tỉnh lại, quan hệ giữa mẹ và em vốn rất tốt, anh nghĩ chắc em rất vui vẻ khi ở trong ngôi nhà này.]
Thu hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-203.html.]
[Anh rất xin lỗi.]
Thu hồi.
Cuối cùng Quý Minh Sùng gửi một tin nhắn sang, lần này anh không thu hồi nữa: [Em ngủ ngon, mơ đẹp.]
Sáng hôm sau thức dậy, Nguyễn Tố mở wechat ra, ngoài hai tin nhắn kia còn thấy mấy hàng ký tự trên giao diện, toàn là “Đối phương đã thu hồi tin nhắn”.
Cô vừa đánh răng vừa nhắn lại: [? Anh thu hồi cái gì thế?]
Quý Minh Sùng trả lời rất nhanh: [Sám hối.]
Sám hối vì không tỉnh lại sớm hơn, vì bản thân tự cho là đúng.
May là cô đã đánh răng xong, cô phì cười, không ngờ anh cũng biết nói đùa.
Lúc Quý Minh Sùng tới, anh mang cả bữa sáng cho Nguyễn Tố và mẹ Quý, đó là bánh bao ở tiệm Bánh Bao Bốn Mùa. Sau khi đem quần áo cũ của Nguyễn Tố đi giặt rồi mang ra phơi nắng, mẹ Quý nói: “Không mua canh trong căn tin bệnh viện à? Mẹ nghe người ta nói bị gãy xương nên uống canh sườn. Hay thế này đi, giờ vẫn còn sớm, gần đây cũng có chợ, mẹ đi mua ít xương heo về hầm canh lát nữa mang đến. Con muốn ăn gì nữa không, mẹ làm cho con.”
Trời nóng, Nguyễn Tố cũng không muốn ăn lắm. Cô nghĩ uống hết một chén canh chắc không còn bụng ăn những cái khác nữa nên đáp: “Thế nào cũng được ạ, con muốn ăn ít hoa quả.”
“Được, để mẹ đi mua ít nho con thích ăn.” Mẹ Quý cầm chìa khóa lên, lúc này mới chú ý đến con trai còn ngồi bên cạnh, bà chợt thấy do dự.
Trong bệnh viện cần có một người ở lại chăm sóc, nhưng tài nấu nướng của con trai bà còn không bằng bà, không thể trông chờ nó đi hầm canh được.
Nhưng mà lại có vấn đề khác, con trai bà ở lại đây liệu có khiến Tố Tố thấy bất tiện không nhỉ?
Quý Minh Sùng không nói gì.
Nguyễn Tố nhìn ra vẻ rối rắm trên gương mặt của mẹ Quý, cô nói: “Thật ra một mình con ở đây cũng được ạ!”
Lúc này Quý Minh Sùng mới lên tiếng: “Hai ngày nay con làm việc ở bệnh viện cũng được.”
Nguyễn Tố không phải người hay xấu hổ, mấy người bạn của cô đều bận đi làm, hai ngày mà thuê hộ lý cũng khó và cũng không cần thiết. Ngẫm nghĩ một lúc, cô gật đầu nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”
Cô sẽ không khách sáo với mẹ Quý như thế này nhưng với Quý Minh Sùng, đôi khi vẫn cần khách sáo một chút.
Dù sao bây giờ thân phận và cách ở chung cũng khác.
Mẹ Quý thầm thở dài: Vẫn khó tránh khỏi việc tạo cơ hội cho con trai mình ở bên người nó thích…
Bà lắc đầu bước ra khỏi phòng bệnh. Thôi, chắc hai đứa chưa nghĩ đến chuyện đó. Nếu bà phản ứng thái quá, làm không tốt có khi lại khiến Tố Tố xấu hổ. Con trai ở lại cũng được, việc vặt vãnh đã có nó đi làm.
Vì muốn Nguyễn Tố vui vẻ hơn chút, Quý Minh Sùng lại nói đùa, “Chắc giờ trong lòng mẹ anh đã bị liệt vào danh sách những người cần phải đề phòng rồi.”
“Làm gì có.” Nguyễn Tố cười, cắn một miếng bánh bao chay.
Quý Minh Sùng thấy cô ăn bánh bao có vẻ ngon nên đứng dậy rót cho cô cốc nước đặt trên tủ đầu giường, anh vờ lơ đãng nói: “Đã tìm thấy người đ.â.m vào em rồi, là một học sinh vừa mới tốt nghiệp, bình thường thích đua xe. Anh đã bảo Vương Kiên đi theo bộ phận liên quan để ghi chép lại, chuyện lần này em muốn giải quyết riêng hay cứ theo trình tự pháp luật?”