Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 195

Cập nhật lúc: 2024-11-13 11:24:17
Lượt xem: 23

Thịnh Viễn cực kỳ quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Quý Minh Sùng.

 

Anh thoát khỏi khung trò chuyện rồi bắt đầu xem kỹ video kia, cuối cùng gửi tin nhắn cho Quý Minh Sùng bằng giọng điệu nghiêm túc đến lạ: [Tớ đoán không phải cầu hôn đâu.]

 

Video đó còn lồng cả tiếng nhạc nên không nghe được người bên trong nói gì. Anh nghĩ nên tìm video gốc mới có thể biết nội dung cuộc nói chuyện.

 

Quý Minh Sùng còn chưa nhắn lại, di động đã rung lên.

 

Thịnh Viễn: [Không phải cầu hôn đúng không?]

 

Quý Minh Sùng đang ngồi trong phòng, lúc nãy anh đang xem máy tính, bây giờ thì làm gì còn tâm trạng nữa, song anh vẫn kìm nén tâm trạng để nhắn lại: [Đương nhiên không phải.]

 

Bước cuối cùng trước khi cầu hôn là gì?

 

Ít nhất cũng phải có bạn trai chứ? Anh không hề nghe nói Nguyễn Tố có bạn trai.

 

Nhưng dù nghĩ như thế, anh vẫn bất giác cau mày.

 

Thịnh Viễn: [Thế thì tốt… Nhưng kiểu này không phải cầu hôn thì là tỏ tình đây mà.]

 

Quý Minh Sùng: [.]

 

Anh không muốn nói thêm câu nào nữa.

 

Hiệu suất làm việc của Thịnh Viễn thật sự khiến anh thất vọng, tìm một cái video không nghe thấy tiếng thì phân tích bằng niềm tin à?

 

Thịnh Viễn vẫn rất chi là nhiệt tình, chắc do hứng thú với chuyện này, tiếp tục nhắn tin: [Thế thời đổi thay, lòng người xảo trá. Chẳng lẽ tỏ tình trước mặt nhiều người như thế thì xác suất thành công sẽ cao hơn à?]

 

Dựa vào hiểu biết của Thịnh Viễn, đời này lão Quý sẽ chẳng bao giờ cầm hoa hồng tỏ tình hoặc cầu hôn trước mặt mọi người như thế đâu.

 

Thịnh Viễn bổ sung thêm một câu: [Cái khác thì không nói nhưng bàn về da mặt dày, cậu thua rồi.]

 

Đúng như Thịnh Viễn đoán, Quý Minh Sùng sẽ không bao giờ làm như thế, nó không liên quan đến da mặt dày hay mỏng mà anh chỉ nghĩ nó rất là — ngốc nghếch.

 

Nhưng anh không chắc Nguyễn Tố có thích kiểu này không.

 

Trước kia Quý Minh Sùng không hay nhắn tin trò chuyện trên wechat nhưng hôm nay thái độ lại khác, ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình di động.

 

Thịnh Viễn nhận được mấy cái tin nhắn dài đến từ Quý Minh Sùng. Thật ra đây là lần đầu anh được Quý Minh Sùng phản hồi kể từ khi chào đời đến nay.

 

Quý Minh Sùng: [Cậu nghĩ Nguyễn Tố thích kiểu này à? Cô ấy không thích nổi bật, trước kia khi còn học đại học cũng từng có người làm như thế nhưng cô ấy từ chối rồi.]

 

Quý Minh Sùng: [Nhìn kỹ video đi, cô ấy cười gượng thế mà, nom không giống vui vẻ mà giống xấu hổ hơn.]

 

Quý Minh Sùng: [Cậu xem xem có đúng thế không?]

 

Thịnh Viễn: [?]

 

Tốc độ tay thật sự không so được với Quý Minh Sùng, Thịnh Viễn dứt khoát gọi điện luôn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-195.html.]

Thịnh Viễn hỏi ngay: “Cậu từng gặp người trong video kia bao giờ chưa?”

 

Quý Minh Sùng nhớ lại rồi trả lời chắc chắn: “Chưa bao giờ gặp.”

 

“Tớ cũng thế.” Thịnh Viễn nói: “Cho nên tớ đoán chắc đó không phải người Nguyễn Tố thích. Cơ mà chúng ta ngồi đây đoán già đoán non cũng vô dụng, hay cậu trực tiếp gọi điện hỏi cô ấy xem.”

 

Về lý thì đúng là nên như thế, nếu hôm nay người gặp chuyện này là Thịnh Viễn thì Quý Minh Sùng cũng sẽ nói y vậy.

 

Nhưng khi chuyện đó thật sự xảy ra với anh thì anh lại chẳng quyết đoán được như thế.

 

Đoán được cô sẽ không đồng ý, nhưng lại sợ lúc gọi tới sẽ nghe thấy tin tức tồi tệ nhất.

 

Cuộc gọi giữa Quý Minh Sùng và Thịnh Viễn diễn ra cực kỳ ngắn.

 

Sau khi cúp máy, Quý Minh Sùng thấy trong phòng có hơi ngột ngạt, anh đứng dậy đi ra phòng khách, chuẩn bị ra ngoài sân hít thở không khí.

 

Đúng lúc chạm mặt mẹ Quý từ trong phòng bước ra. Mẹ Quý thấy dáng vẻ mặt cau mày có của anh thì không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Con ở nhà với Đậu Tương nhé, mẹ ra ngoài mua ít đồ.”

 

Quý Minh Sùng hỏi lại: “Mẹ mua gì thế?”

 

“Chỗ Tố Tố còn thiếu ít nhu yếu phẩm hằng ngày.” Mẹ Quý nói, “Mẹ đi mua giúp, ngày mai mang tới cho con bé.”

 

Đầu năm nay, chỗ nào cũng bán nhu yếu phẩm. Nơi Nguyễn Tố đang sống vừa bước ra khỏi tiểu khu đã có siêu thị.

 

Nhưng đây là tấm lòng của mẹ Quý, giống như việc bà không giỏi làm việc nhà bằng Nguyễn Tố nhưng vẫn luôn muốn qua đó thăm cô, muốn quan tâm cô nhiều hơn.

 

Đúng lúc Quý Minh Sùng đang phiền lòng nên nói luôn: “Mẹ muốn mua gì, cứ nói với con để con đi mua.”

 

Mẹ Quý nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, “Con đi?”

 

“Vâng.” Quý Minh Sùng bình tĩnh đáp, “Đúng lúc con muốn ra ngoài tản bộ.”

 

Dường như biết mẹ đang lo lắng điều gì, anh bổ sung thêm một câu: “Mẹ yên tâm, con chỉ mua ít đồ này nọ thôi chứ không có ý gì khác.”

 

Mẹ Quý quan sát anh một lúc rồi mới gật đầu, “Vậy con đi đi.”

 

“Mua gì ạ?” Quý Minh Sùng hỏi.

 

“Bao giày, giấy thấm dầu trong bếp,…” Mẹ Quý nói liền tù tì mấy thứ, Quý Minh Sùng đều ghi nhớ.

 

Nói xong, mẹ Quý còn dặn dò, “Mua xong thì về ngay đấy, mai mẹ mang sang cho Tố Tố.”

 

Quý Minh Sùng bất đắc dĩ đáp: “Con biết rồi.”

 

Quý Minh Sùng đi tới siêu thị gần nhà. Dáng người anh cao, đứng trong đám đông cực kỳ nổi bật, ngoại hình lẫn khí chất cũng không tầm thường. Có mấy cô gái đi theo anh muốn thêm wechat, song không đủ can đảm nên chỉ có thể rời đi. Đôi khi ngoại hình quá đẹp trai lại khiến người ta không dám đến gần bắt chuyện.

 

Có lẽ là mua đồ cho Nguyễn Tố nên Quý Minh Sùng cực kỳ kiên nhẫn, đến cả bao giày cũng phải so sánh giá cả, chất lượng rồi mới mua.

 

Anh không muốn thừa nhận rằng bản thân đang tìm việc gì đó để dời sự chú ý.

 

Có điều mua đồ cho người mình thích quả thật là cách tốt nhất để điều chỉnh tâm trạng.

Loading...