Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 189

Cập nhật lúc: 2024-11-11 16:50:39
Lượt xem: 35

Một tiếng “A Viễn” bất thình lình khiến Thịnh Viễn rùng hết cả mình.

 

Quý Minh Sùng rất ít khi gọi anh như thế, lần cuối cùng gọi A Viễn chắc là hồi 10 tuổi, lần đó là do có việc cần anh giúp.

 

Tóm lại, trong ký ức của Thịnh Viễn, mỗi lần Quý Minh Sùng gọi như thế là y rằng không có chuyện gì tốt.

 

“A Viễn” cũng gọi rồi, còn có thể nói “Không” à?”

 

Thịnh Viễn thở dài, “Được thì được, nhưng cậu định làm thật ư? Sao trước đó chưa từng thấy cậu nhắc đến?”

 

Quý Minh Sùng bình tĩnh trả lời: “Đó là do cậu không phát hiện. Còn nữa, cậu cảm thấy tớ là loại người có thể mang chuyện này ra nói đùa à?”

 

Lời này khiến Thịnh Viễn lặng im suy nghĩ. Anh quen Quý Minh Sùng từ hồi mẫu giáo, cẩn thận nhớ lại, đến bản thân anh hồi còn đi học cũng từng yêu đương, nhưng hình như Quý Minh Sùng chưa từng dây dưa với ai, cũng chưa từng yêu ai. Đương nhiên Nguyễn Mạn có thể coi là ngoại lệ. Cho nên, nói đúng ra, người như Quý Minh Sùng mà quan tâm ai đó thật thì đó là chuyện thật sự nghiêm túc.

 

Thịnh Viễn lại hỏi, “Thế cô ấy thì sao, cũng…?”

 

Quý Minh Sùng yên lặng vài giây, “Nếu cô ấy cũng… tớ sẽ nói với cậu đây là chuyện tốt.”

 

“Hiểu.” Thịnh Viễn nhấp một ngụm trà để nhuận họng, tiếp tục hỏi, “Vậy cậu định làm gì?”

 

“Tớ đã nói với cô ấy rồi.”

 

Thịnh Viễn suýt thì phun trà ra, “Thật á? Tốc độ nhanh dữ vậy?”

 

“Không thì sao?” Quý Minh Sùng lườm anh, “Cậu có biện pháp nào tốt hơn không?”

 

“À thì —” Thịnh Viễn nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời, “Không có.”

 

Nghe Thịnh Viễn nói thế, Quý Minh Sùng thấy hơi thất vọng. Anh không có kinh nghiệm trên phương diện này, Thịnh Viễn thì có, còn tưởng Thịnh Viễn có thể nghĩ ra cách gì hay ho.

 

Trước đó Quý Minh Sùng còn nghĩ mình không rơi vào tình thế xấu và cũng không có ưu thế gì nổi trội nhưng anh nhầm rồi, anh rơi vào tình thế không thuận lợi chút nào. Người khác theo đuổi Nguyễn Tố thì có thể từ từ tiếp cận, dùng thân phận bạn bè, bạn học hoặc đồng nghiệp để đối xử tốt với cô sau đó nếu tiến thì trở thành người yêu, nếu lùi thì tiếp tục quay lại vị trí ban đầu. 

 

Nói chung tỏ tình là bước cuối cùng trong thế giới của người trưởng thành. Nhưng với Quý Minh Sùng, tỏ tình lại là bước đầu tiên bởi vì anh không có lựa chọn nào khác. Nếu không nói anh sẽ luôn bị Nguyễn Tố đặt vào vị trí “anh trai”, là anh trai mà lại dùng thủ đoạn theo đuổi kiểu như nước ấm nấu ếch gì gì đó thì xấu xa bỉ ổi lắm.

 

Thịnh Viễn nói, “Cậu định liều ăn nhiều đấy à?”

 

Quý Minh Sùng không khỏi thở dài.

 

“Thế cậu tính sao, nếu không theo đuổi được thì định làm gì? Đã nghĩ kỹ chưa?” Thịnh Viễn quan tâm hỏi.

 

Bạn thân hơn hai mươi tuổi mới lần đầu biết yêu, anh phải quan tâm nhiều hơn chút.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-189.html.]

Quý Minh Sùng: “Dựa vào tính cách của cô ấy, nếu cô ấy xác định từ chối tớ nhất định sẽ rời khỏi đây rồi đến chỗ Nguyễn Thụ Dương, Nguyễn Thụ Dương đối xử với cô ấy tốt lắm, còn mua cho cô ấy rất nhiều thứ.”

 

“Sau này thì sao? Tớ nói cậu ấy, nếu không theo đuổi được cô ấy.”

 

“Cô ấy nắm giữ cổ phần ban đầu của công ty, sau này mỗi năm tớ sẽ chia tiền hoa hồng cho cô ấy.”

 

“Ừm, rồi sao nữa? Ý của tớ là nếu cô ấy có bạn trai hoặc kết hôn thì cậu định làm gì?”

 

Ban đầu tâm trạng của Quý Minh Sùng còn vui vẻ, dù sao hôm nay đưa đón cô đi làm, nói chuyện cũng khá vui. Giờ đi ăn với Thịnh Viễn, đồ ăn còn chưa lên anh đã thấy cổ họng nghèn nghẹn, cảm thấy ăn cũng mất ngon.

 

“Sao cậu cứ trù tớ thế?” Quý Minh Sùng sầm mặt nhìn Thịnh Viễn.

 

Thịnh Viễn: “…..?”

 

Anh chỉ muốn lên kế hoạch cho điều tồi tệ nhất có thể xảy ra thôi mà!

 

“Tớ sợ cậu lạc quan quá.” Thịnh Viễn khuyên bảo tận tình, “Tớ không đùa đâu, lần trước Nguyễn Tố đến bệnh viện cùng cậu kiểm tra lại, một bác sĩ thực tập ở khoa tớ còn hỏi Nguyễn Tố có phải họ hàng của tớ không, còn hỏi thăm xem có bạn trai hay không nữa kìa. Người như cô ấy đi đường sẽ luôn có người đến bắt chuyện. Cậu nên chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất đi để sau này không bị thất vọng quá, đúng không?”

 

Quý Minh Sùng chỉ nhìn anh mà không đáp.

 

Có lẽ trong lòng anh thấy thật sự khó chịu vì những lời Thịnh Viễn nói, vốn anh không định uống rượu nhưng khi nhân viên mang đồ ăn lên, anh lại gọi một chai rượu.

 

Thịnh Viễn là bác sĩ, lúc nào cũng có thể bị gọi đến bệnh viện nên không uống rượu. Anh chỉ chăm chăm ăn cơm, nom dáng vẻ thất thần của Quý Minh Sùng, càng nhìn càng thấy ngon miệng.

 

Cuối cùng như nhớ ra gì đó, anh lấy di động ra rồi quay video Quý Minh Sùng đang uống rượu.

 

“Video này sẽ chỉ xuất hiện trong hôn lễ của cậu và Nguyễn Tố, nếu như cậu may mắn.” Thịnh Viễn nói, “Nào, nhìn vào đây, tớ phải quay lại dáng vẻ của cậu lúc này.”

 

Quý Minh Sùng cau mày, “Quay gì mà quay.”

 

“Để sau này làm tư liệu sống cho đám cưới của cậu, ý của tớ nếu cô dâu là Nguyễn Tố.”

 

Nhìn người đàn ông đang chán chường này.

 

Thịnh Viễn nói: “Nguyễn Tố, tôi sẽ giúp cô quay lại khoảnh khắc này.”

 

Quý Minh Sùng thấy dáng vẻ hả hê khi người khác gặp họa của Thịnh Viễn, có lẽ do uống chút rượu, dù chưa đến độ say mèm nhưng lúc này đầu óc chập mạch, nhớ đến câu cửa miệng của Đậu Tương mấy hôm nay, anh buột miệng nói với Thịnh Viễn: “Nghiệp quật.”

 

Tốt hơn hết là cậu cũng nên có ngày này.

 

Nghiệp quật.

 

“…..?”

Loading...