Chỉ Muốn Bên Em - Chương 181
Cập nhật lúc: 2024-11-10 11:14:12
Lượt xem: 40
Ý tứ của cô chính là như vậy, cô sẽ chỉ cùng với người cô thích, cũng là người thích cô ở bên nhau. Hiện tại anh không phải là người mà cô thích.
Anh đáp lại cũng là như vậy, anh là thật sự đặt cô ở trong lòng, nhưng anh mong chờ cũng là lưỡng tình tương duyệt. Anh sẽ không miễn cưỡng cô nhất định phải ở bên cạnh anh.
Từ nay về sau, cô sẽ không xem anh là anh trai, sẽ chỉ coi anh là một người đàn ông bình thường -- không khác gì đồng nghiệp nam muốn hẹn cô ăn cơm xem phim ở trung tâm kiểm tra sức khỏe.
Anh không ở thế yếu, cũng không có ưu thế.
Cuối cùng, nếu như cô đi cùng với anh, cũng chỉ là bởi vì, cô thích anh, chỉ thế thôi.
Cơm nước xong xuôi trở về, Quý Minh Sùng cũng thuê một phòng ở khách sạn này. Nguyễn Tố thấy sắc trời cũng không còn sớm, tạm biệt rồi liền trở về phòng. Có thể là quá mức mỏi mệt, cô nằm ở trên giường rất lâu rất lâu. Hôm nay khi Quý Minh Sùng không liên lạc với cô được, còn có thể tìm ra cô, nhìn thấy cô, muốn nói trong lòng cô không một chút xúc động, đó là giả. Dù sao cô cũng là người có m.á.u có thịt có tình cảm. Nhưng cô biết, cô không thích anh.
Cô chưa từng thích qua người nào, nhưng cô biết, cô còn chưa thích anh.
Cô không ngủ được.
Quý Minh Sùng ở cùng một tầng lầu với cô, ngược lại vừa đặt đầu lên gối liền ngủ. Từ tối hôm qua bôn ba đến giờ, tổng cộng cũng không ngủ được mấy tiếng, thân thể đã rất mệt mỏi.
Khi mất ngủ, mới phát hiện điện thoại quan trọng biết bao nhiêu.
Nguyễn Tố muốn nghe nhạc, muốn lướt weibo, muốn tìm người nói chuyện phiếm, cuối cùng chỉ có thể chán nản rời giường. Trong TV, đang phát tiết mục giải trí, dĩ vãng cô đều có thể xem say sưa ngon lành, hôm nay làm thế nào cũng xem không vào.
Cô cũng không có bình tĩnh như cô biểu hiện ra như thế.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Nguyễn Tố cố ý che quầng mắt thâm của mình.
Cô lưu lại một tờ giấy ở quầy tiếp tân liền xuất phát đi tiệm sách gần đó, mua cho cô bé cô giúp đỡ kia không ít sách, lại mua một chút đồ dùng sinh hoạt. Hai người vội vàng gặp mặt ở cửa trường học, cô bé kia giống như cô lúc trước, bất quá so với cô vẫn ưu tú hơn nhiều.
Khi cô trở về khách sạn, trong tay còn cầm bảng thành tích cô bé kia đưa cho cô.
Vô cùng tốt, vẫn luôn ở trong top năm người đứng đầu trong lớp. Cô bé nói, chỉ cần thi đại học phát huy bình thường, hẳn là có thể thi đậu đại học.
Trong lòng Nguyễn Tố vô cùng vui vẻ, hôm qua mất ngủ phiền muộn đều tan thành mây khói.
Cô luôn cảm thấy, bản thân vẫn làm được một ít chuyện.
Hết thảy đều bình thường như thế. Nguyễn Tố muốn trở về tiếp tục đi làm, Quý Minh Sùng cũng muốn trở về Dương Phương tiếp tục nói chuyện hợp tác cùng Tấn Uyên. Hai người ngồi xe tới trạm tàu cao tốc đứng, trạm tàu cao tốc rất nhiều người lui tới, mục đích cũng không giống nhau, cửa xét vé cũng khác biệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-181.html.]
Một cái phía bên trái, một cái phía bên phải.
Loa phát thanh bên trong đang nhắc chuyến xe Nguyễn Tố muốn ngồi còn bao nhiêu phút bắt đầu xoát vé.
Nguyễn Tố tạm biệt Quý Minh Sùng chuẩn bị quay người đi, lại bị anh gọi lại.
Cô quay đầu lại nhìn anh.
Không biết anh còn muốn nói gì nữa.
Nào biết được Quý Minh Sùng lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn bạc đưa cho cô: "Đây là chiếc nhẫn trước đây em mua, là một đôi với chiếc nhẫn của em."
Nguyễn Tố đều sắp quên đôi nhẫn này.
"Đây là một đôi nhẫn, cũng không cần phải tách ra." Quý Minh Sùng nhìn cô, cười cười: "Hi vọng về sau em có thể đưa cho người mà em thích thật sự."
Đừng nói là Nguyễn Tố, liền là chiếc nhẫn nam vẫn luôn bùng nổ trong khoảng thời gian này cũng sợ ngây người.
"Chủ nhân.. đem ta đưa cho Tố Tố?"
"Sao đột nhiên hắn lại như vậy a, hắn không phải thích Tố Tố sao!"
Nhẫn nam kiên quyết không thừa nhận, đi theo Quý Minh Sùng bên người lâu như vậy, nó có chút không nỡ rời đi anh.
"Chuyện gì xảy ra a, rõ ràng thích Tố Tố, lại đem ta cho Tố Tố, còn nói muốn Tố Tố đưa ta cho người Tố Tố thích thật sự.. Có ý tứ gì a?"
Nguyễn Tố đã sớm tháo chiếc nhẫn kia ra, bình thường đều đặt ở ngăn nhỏ trong túi xách, cùng với chiếc nhẫn bạc mẹ nuôi cho cô.
Nhẫn nữ hiển nhiên thính lực rất tốt, dù ở trong túi xách cũng nghe được cuộc đối thoại này.
"Vợ ơi, em nói chủ nhân có ý tứ gì a, vợ ơi, vợ ơi, hello?"
"Gọi hồn anh ấy à."
"Chủ nhân có ý tứ gì a."
"Đàn ông chó thủ đoạn thật thâm sâu, lấy lui làm tiến a. Ai còn không hiểu cái dạng đàn ông này."
Quý Minh Sùng nghe đôi nhẫn trò chuyện, mặt không đổi sắc cười nhạt với Nguyễn Tố nói: "Coi như không phải anh, cũng không sao. Hi vọng em có thể được như mong muốn."