Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 169

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:12:05
Lượt xem: 89

“Vâng.”

 

Nhân viên cửa hàng gói ghém bánh ngọt xong, Quý Minh Sùng xách hai chiếc bánh nhỏ xinh về nhà.

 

Quả nhiên Đậu Tương rất vui, Quý Minh Sùng thấy mẹ nhìn mình chằm chằm bèn giải thích: “Bác sĩ nói lượng đường trong m.á.u mẹ hơi cao, con thấy mẹ cũng không thích ăn bánh ngọt nên mới không mua.”

 

Bác sĩ luôn khuyên mẹ Quý ít ăn những thức ăn hàm chứa lượng đường cao, bánh ngọt các thứ đều không được ăn.

 

Khẩu vị của Quý Minh Sùng khá giống mẹ Quý, đều không thích ăn những đồ ngọt ngấy như thế này.

 

Mẹ Quý liếc nhìn anh, “Thế cái kia thì sao?”

 

“Cái này mua cho Nguyễn Tố.” Quý Minh Sùng điềm tĩnh đáp, “Mua hai cái sẽ được giảm giá, mẹ muốn ăn không? Con đi mua cho mẹ.”

 

Mẹ Quý khoát tay, “Không cần, mẹ không thích ăn cái này, ăn xong lại khó chịu.”

 

Bà tiếp tục nhìn chằm chằm con trai mình.

 

Quý Minh Sùng hỏi: “Mẹ nhìn con làm gì?”

 

Mẹ Quý khẽ hừ, “Không có gì, chỉ là nhớ tới một số chuyện trước đây của con thôi.”

 

Nói đến đây, bà không nói tiếp mà chỉ liếc anh một cái rồi về phòng luôn. Quý Minh Sùng không biết rốt cuộc mẹ anh nhớ đến chuyện gì.

 

Chuyện mẹ Quý nhớ tới là câu chuyện xảy ra hồi Quý Minh Sùng 5 tuổi.

 

Khi đó bà và chồng mình đi công tác về có mua quà cho hai đứa con trai, của đứa con lớn là mô hình ô tô, còn của Minh Sùng là đồ chơi xếp hình. Kết quả Minh Sùng không thích đồ chơi xếp hình, vứt xó một bên. Bà nghĩ nó không cần thì mang cho mấy đứa nhỏ nhà họ hàng chơi cũng được. Sau đó nó đến nhà họ hàng thấy mấy đứa nhóc đang chơi đồ chơi xếp hình của mình thì lại hối hận vì đã đem đi cho, khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu vì tức giận, nhưng do lúc đó nó đã đồng ý rồi nên chỉ giận dỗi thôi chứ không làm gì cả.

 

Có lẽ so sánh chuyện đó với tình hình hiện tại thì không chuẩn xác lắm.

 

Nhưng mẹ Quý vẫn lo, lo rằng con trai mình sẽ đối xử với Tố Tố giống như món đồ chơi xếp hình đó, vì thế dù biết tâm trạng hiện giờ của con trai không tốt nhưng bà vẫn không định nhúng tay vào chuyện này.

 

Bà không khỏi nghĩ, lúc đó Minh Sùng mới 5 tuổi còn năm nay nó đã sắp 30 rồi, cũng nên trưởng thành rồi đúng không? Nên biết cách xử lý như thế nào, biết thế nào là để tâm, thế nào là hối hận vì đã đánh mất chứ nhỉ?

 

Quý Minh Sùng cất bánh ngọt vị dâu tây vào tủ.

 

Còn dán một tờ ghi chú lên tủ lạnh.

 

[Nguyễn Tố: Trong tủ lạnh có bánh ngọt, mua cho em, nhớ ăn đấy.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-169.html.]

 

Sau khi dán xong, anh quay về phòng mình, đúng lúc di động vang lên, là Tấn Uyên gọi điện tới.

 

Sau khi xác định hợp tác với nhau, thỉnh thoảng hai người sẽ gọi điện để trao đổi. Quý Minh Sùng nghe máy, tưởng Tấn Uyên định hỏi chuyện liên quan đến dự án, nào ngờ câu đầu tiên của đối phương lại là: “Không biết Tổng giám đốc Quý có hứng thú tới đây một chuyến không, có một dự án không tồi, tôi nghĩ cậu sẽ thấy hứng thú đấy.”

 

Hóa ra Tấn Uyên thấy quan điểm trên phương diện kinh doanh của mình và Quý Minh Sùng cực kỳ hợp nhau, ông cũng hiểu dã tâm của đối phương. Giờ phía Nam có một dự án mới, người đầu tiên ông nghĩ đến chính là Quý Minh Sùng, cho nên lúc này mới gọi điện cho anh.

 

Nghe thấy chuyện liên quan đến kinh doanh, Quý Minh Sùng quét sạch những do dự và tiêu cực vừa rồi, một lần nữa bình tĩnh trở lại. Anh nghĩ quả thật anh nên rời khỏi đây một thời gian, anh cần phải suy nghĩ kỹ lại. Khi không ở bên cạnh Nguyễn Tố và cố gắng giảm sự ảnh hưởng của cô xuống mức thấp nhất có thể, như vậy anh mới suy nghĩ cẩn thận được.

 

Nếu không trong lúc bốc đồng, liệu anh có đưa ra quyết định không thể thay đổi hay không thì chính anh cũng không dám chắc.

 

Lúc này anh thấy hơi hối hận, nếu như anh có thêm ít kinh nghiệm trên phương diện tình cảm thì có lẽ bây giờ đã không bó tay hết cách như thế này. Nhưng nhớ lại những người đã từng gặp trong quá khứ, anh lại cảm thấy hình như mình sẽ không thích bất kỳ ai trong số họ.

 

Quý Minh Sùng đồng ý, sau đó lập tức đặt vé máy bay đến Dương Phương vào chiều mai.

 

Mười giờ hơn Nguyễn Tố mới về đến nhà.

 

Chín giờ cô đã xem phim xong rồi nhưng do lâu chưa được gặp bạn học nên hai người nói mãi không hết chuyện, đành tìm một cửa hàng trong trung tâm thương mại vừa uống nước vừa trò chuyện mãi đến khi quán đó đóng cửa mới về.

 

Lúc về đến nhà, hai người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật là mẹ Quý và Đậu Tương đã đi ngủ từ lâu rồi.

 

Cô nhẹ nhàng bật đèn phòng khách lên, lúc đi vào bếp tìm nước uống chợt thấy tờ ghi chú dán trên tủ lạnh, nhìn là biết Quý Minh Sùng viết cho cô. Cô mở tủ ra, quả nhiên dưới ánh đèn màu cam nhạt của tủ lạnh là một chiếc bánh ngọt dâu tây xinh xắn hấp dẫn.

 

Cô mỉm cười, khóe mắt cong cong, còn chưa ăn đã cảm nhận được vị ngọt đang lan tỏa trong lòng.

 

Trong phòng, Quý Minh Sùng còn chưa ngủ. Nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, anh biết cô đã về nên đứng dậy đi đến cửa, tay đặt trên tay cầm, chần chừ một lát rồi lại thu về.

 

Anh dựa lưng vào cửa, thở dài một hơi.

 

Sau khi đi ra ngoài sẽ nhìn thấy thứ gì? Là khuôn mặt đượm ý cười của cô sau khi đi hẹn hò ư? Hay là dáng vẻ ngại ngùng của cô?

 

Bất kể là trước năm 22 tuổi hay trong năm năm hôn mê, anh luôn được coi là người giỏi kiềm chế và tự chủ. Nhưng khoảnh khắc này anh cũng không dám chắc, khi nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô, liệu anh có còn điềm tĩnh thản nhiên giống như chưa nhìn thấy gì, chưa xảy ra chuyện gì được hay không.

 

Trong khoảng thời gian này, ngoài chiếc đồng hồ trên cổ tay ra, thứ duy nhất có thể hiểu được sự rối rắm của anh có lẽ chỉ có nhẫn nam.

 

Nhẫn nam được đặt trên bàn cáu đến nỗi chỉ muốn mắng người.

 

Sau khi mắng đã đời một trận, thấy chủ nhân nhà mình vẫn đứng đó như khúc gỗ, nó suy sụp rồi —

 

“Cmn lòng dạ đàn ông thật là khó đoán!”

Loading...