Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 168

Cập nhật lúc: 2024-11-07 20:11:54
Lượt xem: 38

Hai mươi phút trước khi bộ phim bắt đầu chiếu, Nguyễn Tố gặp bạn học ở bên ngoài rạp.

 

Cô không học đại học ở đây, sau này ra trường mới về đây làm việc nên ở thành phố này cô không có nhiều bạn bè cho lắm. Ban đầu mọi người còn thường xuyên tụ tập với nhau, sau thời gian trôi qua, mấy tháng mới gặp nhau được một lần.

 

Hai cô gái chơi rất thân với nhau, mặc dù không gặp nhau đã hơn hai tháng nhưng khi ở bên nhau vẫn có rất nhiều chuyện để nói.

 

Không có nhiều khán giả yêu thích phim kinh dị trong nước, dù có đến xem cũng chọn suất chiếu vào đêm khuya, vì vậy hai người vào xem lúc này cảm giác như bao hết cả rạp vậy.

 

Bầu không khí được thổi phồng đúng chỗ, mấy người ngồi phía trước co rúm như quả bóng, còn Nguyễn Tố và bạn học vẫn bình tĩnh, thậm chí còn thấy hơi chán… Hai người thầm thì thảo luận, lo lắng cho tương lai của nền phim kinh dị nước nhà.

 

Khác với bầu không khí ở rạp chiếu phim, nhà họ Quý hôm nay yên tĩnh lạ thường.

 

Đậu Tương muốn xem TV nhưng kênh thằng bé hay xem vẫn chưa bắt đầu chiếu phim hoạt hình. Mẹ Quý làm việc nhà xong thì ngồi xuống sô pha xem phim truyền hình. Ngày xưa Quý Minh Sùng sẽ không bao giờ tham gia vào loại hoạt động này, nhưng không biết hôm nay anh bị làm sao, thế mà lại ngồi xuống sô pha tỏ vẻ rảnh rỗi không có việc gì.

 

Mẹ Quý cũng phớt lờ anh.

 

Kể ra cũng khéo, trên phim đang chiếu đến đoạn nam nữ chính đang xem phim ở rạp.

 

Tuy nhiên điều khác thường chính là ngày xưa trong những tình tiết kiểu này khán giả thường thấy nữ chính bị dọa khóc, nam chính ôm nữ chính an ủi dỗ dành, đến nữ quỷ trên màn hình lớn cũng bị nhét một bụng cơm chó.

 

Bộ phim này lại khác, nữ chính cực kỳ điềm tĩnh, còn nam chính thì sợ tới nỗi xuýt thì quăng bịch bỏng ngô trong tay đi khiến mọi người xung quanh phải nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ lạ.

 

Tóm lại, tình tiết ở trong rạp chiếu phim lúc nào cũng mập mờ.

 

Quý Minh Sùng không khỏi liên tưởng đến Nguyễn Tố và người đàn ông kia lúc này ở trong rạp chiếu phim đang làm gì.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, xem ra khả năng họ xem phim nghiêm túc như người xa lạ cực kỳ thấp.

 

Dù là ai bị dọa sợ, chỉ cần nghĩ đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo, tâm trạng của Quý Minh Sùng chẳng thể tốt lên được.

 

Anh thấy hơi buồn bực, bèn đứng phắt dậy.

 

Đậu Tương và mẹ Quý cùng nhìn về phía anh.

 

Ánh mắt Đậu Tương đầy vẻ nghi hoặc, còn mẹ Quý là đang đáng giá, cộng thêm chút lạnh nhạt không thèm để ý.

 

Giọng Quý Minh Sùng có phần cứng nhắc: “Con ra ngoài hít thở không khí.”

 

Mẹ Quý ồ một tiếng xem như trả lời.

 

Chờ anh đi rồi, Đậu Tương mới phát hiện anh có vẻ là lạ. Nó vội vã hỏi mẹ Quý với vẻ quan tâm, “Bà nội ơi, có phải chú khó chịu không, hay là dẫn chú ấy đến bệnh viện ạ?”

 

Đậu Tương rất hiểu chuyện, nó biết chú nằm trên giường suốt năm năm mãi mới tỉnh lại được, chỉ cần chú hơi lạ một chút nó sẽ lo lắng, sợ chú lại giống như hồi trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-168.html.]

 

Mẹ Quý vỗ về cháu trai, đưa mắt nhìn ra ngoài rồi bình thản đáp: “Kệ đi, chú cháu chỉ đang gấp phát hoảng thôi.”

 

Không gấp phát hoảng thì là gì?

 

Trước kia bà ôn tồn hỏi con trai, hy vọng nó nhận ra những điểm tốt của Tố Tố, nếu hai người có thể thuận theo tự nhiên ở bên nhau thì càng tốt. Nó thì ngốc hết thuốc chữa, mạnh miệng nói không có cảm giác gì, chỉ coi Tố Tố là em gái. Kết quả thì sao, em gái cũng nhận rồi, nó lại có suy nghĩ đó! Gấp phát hoảng đi! Đáng đời!

 

Đậu Tương: “Gấp phát hoảng là gì hả bà?”

 

Mẹ Quý giận dỗi: “Là ăn no quá nên ra ngoài tản bộ tiêu cơm đó.”

 

Đậu Tương ồ một cái, “Nhưng mà hôm nay chú ăn ít lắm mà.”

 

Mẹ Quý: “Cháu cũng muốn ra ngoài hít thở không khí à?”

 

Đậu Tương nhìn đồng hồ, vội vàng khoát tay, “Không không, phim hoạt hình sắp bắt đầu rồi.”

 

Quý Minh Sùng đi ra ngoài tản bộ hít thở không khí thật.

 

Từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc phá hỏng cuộc hẹn xem phim của Nguyễn Tố ngày hôm nay. Bởi vì anh thật sự không nghĩ ra lý do, cũng không biết mình sẽ lấy thân phận gì, đừng nói là anh trai, dù hôm nay anh có là cha cô thì cũng không có quyền không cho cô đi gặp bạn bè. Huống chi nếu làm thế sẽ càng khiến cô thấy xấu hổ, khiến cô lúng túng khó xử.

 

Đến anh cũng chỉ mới nhận ra tâm tư của mình dành cho cô.

 

Cô vẫn chưa biết gì cả.

 

Song, hễ tưởng tượng đến việc cô đi xem phim với người đàn ông khác, nghĩ rằng có thể cô có hảo cảm với người đó, lòng anh lại lo lắng không yên, như thể trong lồng n.g.ự.c có một cục than đang bốc cháy, vừa khó chịu lại vừa ngột ngạt.

 

Chưa từng có ai dạy anh nếu gặp chuyện như thế này thì nên làm gì, anh cũng chưa bao giờ có cảm giác này với người khác cho nên mới nhất thời luống cuống tay chân. Anh đứng trên đường cái nhìn dòng người qua lại, kể từ khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên anh không biết nên đi đâu về đâu, thậm chí còn không phân biệt được phương hướng.

 

Cuối cùng anh đi tới một cửa hàng bánh ngọt gần nhà.

 

Trong cửa hàng thoang thoảng hương vị ngọt ngào, anh không thích ăn đồ ngọt cho lắm nhưng Nguyễn Tố thích ăn.

 

Nhân viên cửa hàng thấy anh bước vào thì nhanh chóng đi tới nhiệt tình chào hàng, “Thưa anh, đây là sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi, một loại bánh mousse rất được ưa chuộng. Anh có muốn ăn thử không ạ?”

 

Quý Minh Sùng nhìn chiếc bánh vị dâu tây trong tủ.

 

Giờ đã quá mùa, nhưng anh nhớ rõ hồi cuối đông đầu xuân Nguyễn Tố rất thích ăn dâu tây.

 

“Tôi lấy cái này.” Anh chỉ vào chiếc bánh đó, nói.

 

Nhân viên cửa hàng: “Vâng, anh có muốn mua thêm không ạ? Thời gian này chúng tôi có một hoạt động, mua chiếc bánh ngọt thứ hai sẽ được giảm giá 30% ạ.”

 

Quý Minh Sùng nhớ ra trong nhà còn có một bạn nhỏ thích ăn bánh ngọt, anh chỉ vào sản phẩm mới, “Vậy lấy thêm cái này đi.”

Loading...