Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-11-03 11:20:35
Lượt xem: 34

Nếu là em gái, hôm nay cô mặc váy cưới, lẽ ra anh phải khen cô một câu thật lòng, tại sao anh lại nghèo từ đến độ chẳng biết nói gì?

 

Anh thừa nhận rằng sở dĩ hôm nay phải xuống xe là bởi trong lòng anh xuất hiện một loại cảm xúc khác thường.

 

Anh nghiêng đầu nhìn sang Thịnh Viễn, tự nhiên lại nhớ đến những lời mẹ anh nói, nói thật, Thịnh Viễn khá tốt, có tình có nghĩa, có lễ nghi có phong thái, năng lực nghiệp vụ giỏi, nhân phẩm cũng tốt, gia thế thì càng không cần phải bàn.

 

“Cậu cảm thấy…”

 

Quý Minh Sùng phát hiện, anh không thể mở miệng hỏi được.

 

Hỏi cái gì đây?

 

Thịnh Viễn còn đang đợi anh nói nốt: “…..?”

 

Chẳng hiểu sao Quý Minh Sùng lại thấy buồn bực, “Thôi.”

 

Thịnh Viễn: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì, tớ cảm thấy thế nào cơ?”

 

“Không muốn nói.”

 

Anh cảm thấy Thịnh Viễn và Nguyễn Tố không hợp.

 

Trông hai người họ không ăn nhịp, có lẽ không bền lâu được.

 

Nhân lúc chờ đèn xanh lên, Thịnh Viễn liếc Quý Minh Sùng một cái, tự nhiên thấy buồn cười, trong mắt tràn đầy hoài niệm, “Cái dáng vẻ bực dọc này của cậu khiến tớ yên tâm rồi, xem ra cậu vẫn là Quý Minh Sùng chứ không phải người khác.”

 

“Hửm?”

 

Thịnh Viễn nắm tay lái, giọng điệu hiền hòa, “Sau khi cậu tỉnh lại, tớ thấy cậu không giống Quý Minh Sùng mà tớ quen lắm, cũng không biết nên nói thế nào, giờ cậu mới là Quý Minh Sùng tớ quen.”

 

Thật ra trong suốt một thời gian dài, Thịnh Viễn thấy Quý Minh Sùng rất lạ lẫm, thỉnh thoảng anh sẽ tự hỏi rằng mình và Quý Minh Sùng thật sự quen biết nhau hai mươi năm rồi sao?

 

Năm năm hôn mê có thể thay đổi một người thật ư?

 

Giờ thấy dáng vẻ buồn bực của Quý Minh Sùng lúc này, khoảnh khắc ấy khiến anh nhớ đến Quý Minh Sùng của tuổi hai mươi.

 

Khi đó mặc dù Quý Minh Sùng rất hăng hái, nhưng đôi khi nghe được những lời hoài nghi của người khác hay lúc gặp chuyện phiền lòng, anh cũng sẽ thể hiện ra.

 

Vốn tưởng sau khi tỉnh lại, Quý Minh Sùng sẽ không chấp nhận tình trạng hiện tại, chắc sẽ nổi nóng, sẽ căm phẫn, nhưng mà không có, Quý Minh Sùng bình tĩnh đến lạ, rồi khi bôn ba vì dự án núi Dương Danh, trông anh chẳng hề nông nổi kiêu ngạo chút nào, như thể…

 

“Như thể cậu đã chẳng còn hỉ nộ ái ố, giống như một ông cụ 70, 80 tuổi.” Thịnh Viễn đã nói như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-150.html.]

 

Quý Minh Sùng trầm mặc.

 

“Vừa nãy tớ thấy cậu như trở lại hồi xưa vậy. Cậu có chuyện gì phiền lòng à?” Thịnh Viễn rất tò mò.

 

“Chuyện khó nói lắm.”

 

“Không phải chuyện không thể nói? Thế nói đi, tớ nghe.”

 

“Cũng không thể nói được.”

 

Thịnh Viễn không hề giận, “Nếu không nói cho tớ được thì nói cho Nguyễn Tố đi.”

 

Quý Minh Sùng ngớ ra, “Tại sao lại nói cho cô ấy?”

 

“Chẳng lẽ không đúng?” Thịnh Viễn nhìn anh, “Tớ thấy bây giờ cậu có chuyện gì cũng kể cho cô ấy nghe, quả nhiên em gái tri kỷ hơn bạn bè đúng không? Tớ cũng muốn có em gái.”

 

“Cậu đừng nói nữa.”

 

Quý Minh Sùng bóp trán, nghe thấy từ em gái này đầu lại càng đau.

 

***

 

Quý Minh Sùng không ở bên ngoài quá lâu, Thịnh Viễn đưa anh về đến nhà rồi cũng lái xe đi luôn.

 

Bước vào sân, Nguyễn Tố vừa mới gội đầu xong, cô đang ngồi trong sân vừa dùng khăn lau tóc vừa nghe Đậu Tương hát. Mắt cô sáng ngời, nụ cười nhàn nhạt treo trên khóe môi.

 

Anh đặt xe lăn ở một bên, dựa vào cổng nhìn cảnh này, cảm giác lạ thường khó tả lại nổi lên lần nữa.

 

Người thông minh như anh tất nhiên biết cảm giác khác thường này là gì.

 

Nhưng đồng thời, là một người ít kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, anh không biết có phải do bản thân trống trải quá lâu mới mới sinh ra ảo giác hay không.

 

Nguyễn Tố thấy anh về, vội vàng bước đến muốn đỡ anh.

 

Nhưng bây giờ anh rất sợ tiếp xúc gần gũi với cô sẽ khiến tâm trí không được thanh tỉnh, anh tránh né hành động của cô. Mà khi vươn tay ra, Nguyễn Tố cũng nhận thấy không nên tiếp xúc gần gũi quá nhiều nên đã nhanh chóng thu tay lại. Hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ vi diệu của bản thân nên không nhận ra rằng đối phương đã khác trước.

 

“À…”

 

Nguyễn Tố biết anh không thích cô gọi mình là anh hai.

 

Giờ lại không biết gọi anh là gì.

Loading...