Chỉ Muốn Bên Em - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-10-30 11:31:02
Lượt xem: 67
Một đường nói chuyện, Quý Minh Sùng giây trước còn đang nói chuyện camera theo dõi, giây sau đột nhiên trầm mặc mấy giây, nhìn ra cao ốc bên ngoài nói: "Đó là Quý Thị trước đây."
Cao ốc đã không phục hồi lại huy hoàng trước đây.
Quý Thị lúc trước cũng cũng đã biến thành đường đạt thực nghiệm.
Nguyễn Tố không biết nên nói gì, chỉ có thể trầm mặc.
Quý Minh Sùng hiển nhiên cũng không phải người đa sầu đa cảm, anh khôi phục lại bình tĩnh như trước, nói: "Trước đây anh trai anh nói dưới lầu công ty có một tiệm tào phớ hương vị rất ngon, anh không chú ý đến, anh ấy liền nói, để anh dừng lại nhìn những chuyện nhỏ trong cuộc sống nhiều hơn."
Nguyễn Tố rất ít khi nghe Quý Minh Sùng nhắc đến anh trai Quý Minh Viễn của anh.
Hai anh em cùng ngồi chung một xe, anh trai đã chết, anh lại hôn mê năm năm.
Từ một ít việc nhỏ không đáng kể cũng có thể biết, cảm tình của hai anh em này rất tốt.
"Nếu như nói tiệm tào phớ Trần Ký kia, vậy em cũng ăn rồi." Nguyễn Tố nhấp môi cười: "Hương vị thật sự rất ngon. Nghe nói là cửa hiệu lâu đời rồi."
Quý Minh Sùng hỏi: "Ăn cùng với ai?"
Nguyễn Tố đáp: "Bạn thân a khuê mật a."
Cô dừng lại một chút, lại hỏi anh: "Anh muốn ăn không?"
Quý Minh Sùng ừ một tiếng, cô muốn xuống xe đi mua, tay vừa mới đặt ở tay nắm trên xe, chỉ nghe được anh âm thanh trầm trầm nói: "Em chờ trên xe đi, anh đi."
Nguyễn Tố hơi bất ngờ, nhưng vẫn nghe lời anh.
Anh hiện tại đã không cần người khác giúp đỡ nữa. Anh mở cửa xe ra, trước tiên đem xe lăn đặt ở bên cạnh mở ra đặt ở bên ngoài, tiếp theo anh nhẹ nhàng dùng sức rời khỏi ghế ngồi, giây tiếp theo đã ổn định vững chắc ngồi trên xe lăn. Anh đã hồi phục rất tốt rồi, đến Thịnh Viễn cũng không ngờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy anh đã có thể tự đứng, còn vịnh vào đồ vật tự mình bước mấy bước. Dựa theo tình hình phát triển này, không lâu sau anh liền không cần ngồi xe lăn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-129.html.]
Quý Minh Sùng tự qua đường cái, lại hỏi người đi đường đường tới tiệm tào phớ, xếp hàng mua hai phần tào phớ.
Một phần ngọt, một phần mặn.
Lời anh trai nói có lẽ đúng.
Chậm một chút, dừng lại nhìn xem, mới có thể thấy thế giới trước đây không nhìn thấy.
* * *
Hiệu suất làm việc của trợ lý Tấn Uyên rất cao. Mấy tiếng sau đã điều tra rõ ràng ngọn nguồn sự việc, đến camera theo dõi cũng điều tra rồi. Bà Lưu nghỉ ngơi ở trên lầu. Mặc dù biệt thự này hiệu quả cách âm rất tốt, nhưng trợ lý vẫn cố tình đè thấp âm thanh tiến hành báo cáo: "Thông qua bảng số xe tra được, chủ xe gây chuyện là một vị tiểu thư tên Nguyễn Mạn. Còn về xe có phải do cô ta lái hay không, trước mắt vẫn đang điều tra. Đúng rồi, Tấn tổng, vị tiểu thư Nguyễn Mạn này là vợ chưa cưới của giám đốc Lâm Hướng Đông. Đồng thời, quan hệ giữa cô ta và tiểu thư Nguyễn Tố đã giúp lão phu nhân hôm nay, hình như là chị em."
"Ồ?" Tấn Uyên nhíu mày: "Đây ngược lại là có ý tứ."
Trợ lý lại nói: "Nguyễn Mạn là con gái nuôi nhà họ Nguyễn, Nguyễn Tố là con gái ruột nhà họ Nguyễn. Nhiều năm về trước hai người bị ôm nhầm, quan hệ không sao tốt được. Trải qua kiểm tra đối chiếu, lần này lão phu nhân bị đụng được cứu, chỉ là trùng hợp, không có manh mối cố tình mưu đồ."
Tấn Uyên tin tưởng năng lực làm việc của trợ lý, cũng tin mắt nhìn người của mẹ ông và ông. Vị tiểu thư Nguyễn Tố kia không giống người có dụng tâm kín đáo, ông gật đầu: "Vấn đề này, tôi không hoài nghi. Vậy hôm nay người đàn ông ngồi xe lăn là ai, tôi thấy mặt rất quen."
"Là Quý Minh Sùng tiên sinh, tám năm trước, ngài và Quý tổng Quý Thắng An và Quý Minh Viễn có giao tiếp qua. Quý Minh Sùng là con trai của Quý tổng, là em trai của Quý Minh Viễn tiên sinh. Mấy năm nay chuyện của nhà họ Quý ngài hẳn là cũng nghe thấy, Quý Minh Sùng hôn mê năm năm, cuối năm ngoái mới tỉnh lại."
Tấn Uyên lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: "Chẳng trách tôi cảm thấy rất quen mắt. Vậy chuyện này không còn vấn đề gì rồi." Ông thở dài môt hơi: "Tôi biết nhân phẩm của Quý Thắng An và Quý Minh Viễn."
Cùng với nói là tín nhiệm Quý Minh Sùng, càng không bằng nói là tín nhiệm nhân phẩm người nhà họ Quý.
"Tấn tổng, còn có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không."
"Anh nói."
Vừa rồi tôi thuận tiện điều tra, Quý Minh Sùng có ý Đông Sơn tái khởi. Anh ta mở một công ty quy mô không lớn, gần đây hình như cũng vì hạng mục Danh Sơn mà qua lại. Có điều công ty quá nhỏ, không quá nổi bật, không có người để ý tới. "
Tấn Uyên suy nghĩ một lát, nhớ tới lúc trước ông giao tiếp với cha con Quý thị, cách làm người và năng lực của họ, bèn nói:" Nếu duyên phận đã đưa đến trước mắt như vậy, anh thế này. "Ông dừng một chút:" Ngày mai anh đi tìm hiểu công ty Quý Minh Sùng, nói chuyện với anh ta, tôi muốn xem anh ta rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh."