Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 121

Cập nhật lúc: 2024-10-28 11:28:35
Lượt xem: 34

Kỳ nghỉ về quê, nếu như phải ngủ ở khách sạn gần đó một buổi tối, cô cũng sẽ không lựa chọn ngồi xe dù. Đến bạn thân cô cũng nói, chưa từng thấy người nào cẩn thận hơn cô.

 

Đến nỗi loại chuyện như có việc gấp đi đường tắt, càng là không bao giờ có.

 

Nhớ tới những chuyện kia, Nguyễn Tố không ngủ được, dứt khoát mặc áo khoác đi ra khỏi phòng.

 

Lúc này đêm khuya yên tĩnh, cô sợ phát ra tiếng vang quấy rầy người trong nhà đang ngủ, bèn ra ngoài sân, ngồi phát ngốc ở cửa.

 

Quý Minh Sùng cũng ngủ không được dậy hít thở không khí, đụng phải Nguyễn Tố mất ngủ giống mình.

 

Nguyễn Tố pha hai ly sữa bò nóng, cùng Quý Minh Sùng ngồi trên ghế, mỗi người cầm một ly lòng bàn tay cũng ấm áp không ít. Trăng sáng sao thưa, cô chậm rãi thở nhẹ: "Tại sao anh ngủ không được?"

 

Cô hỏi Quý Minh Sùng như vậy.

 

Quý Minh Sùng không trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi cô: "Tại sao em ngủ không được?"

 

"Nhớ lại một chuyện." Nguyễn Tố nghiêng đầu cười cười: "Trước đây rất sợ một chuyện, có thể nói là bóng ma tâm lý, mỗi lần nghĩ đến hoặc đụng phải chuyện giống như vậy, em luôn bị mất ngủ."

 

Rất nhiều người có bóng ma tâm lý, có người sợ con gián con chuột, có người sợ thang máy, có người lại sợ sấm sét ngày mưa.

 

Quý Minh Sùng biết Nguyễn Tố nói như vậy, khẳng định là nói thẳng. Anh không có không thông qua sự cho phép của cô mà đã có ý đi tìm tòi, chỉ nghiêng đầu qua nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh mà ôn hòa: "Kể một câu chuyện nhỏ, muốn nghe không?"

 

"Vâng?"

 

"Có một người đàn ông ở thế giới mạt thế, xa xa có quá nhiều xác sống, người sống sót vì để sinh tồn mà không ngừng nổ lực. Người đàn ông đó gặp được mấy người tạo thành một đội nhóm nhỏ, bọn họ cùng nhau đánh quái thăng cấp. Nhìn vào như là kề vai chiến đấu nhưng quan hệ cũng không tính là thân mật, không ai rảnh thổ lộ tâm tình với ai. Có một ngày, bọn họ nhặt được một đứa bé. Bởi vì đứa bé này mà xảy ra chia rẽ. Chỉ có người đàn ông muốn cứu đứa bé, những người khác trong nhóm cảm thấy đứa bé là sự phiền toái, mang theo cũng là thêm một miệng ăn. Thật ra không thể nói là ai đúng ai sai, vào thời điểm như vậy, nào có tiêu chuẩn đạo đức gì, có thể sống sốt đã không tồi rồi."

 

"Người đàn ông này mang đứa bé đi, anh ta vốn dĩ không phải là một người quá lương thiện. Anh ta thấy đứa bé kia chỉ mới sáu bảy tuổi, liền nghĩ, đứa bé này có thể sống đến hiện tại nhất định là người nhà của nó đánh cược mạng sống để bảo vệ nó. Người đàn ông này cũng không có phẩm chất đạo đức quá cao thượng, anh ta chỉ là cảm thấy, nếu như anh ta không làm như vậy, về sau anh ta sẽ bất an."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-121.html.]

 

"Sau đó?" Nguyễn Tố nghe đến mê mẩn, nhịn không được hỏi.

 

Quý Minh Sùng quay đầu nhìn ánh trăng, ánh mắt sâu xa: "Sau đó, có một lần người đàn ông này sinh bệnh. Trong lúc mơ hồ, đứa bé sợ hãi cực kỳ, nó sợ người chú luôn bảo vệ nó sẽ chết, lén chạy ra ngoài tìm thuốc, từ đó không trở về nữa."

 

Chuyện này anh chưa bao giờ thổ lộ nửa phần với người khác.

 

Nếu nói người như anh có bóng ma tâm lý, vậy thì chính là chuyện này.

 

Rất kỳ lạ, trong đêm khuya an tĩnh, anh lấy hình thức kể lại chuyện xưa nhẹ nhàng bâng quơ mà kể ra câu chuyện này.

 

Có lẽ bởi vì ở bên cạnh Nguyễn Tố quá thích ý quá thả lỏng, làm anh nhịn không được để lộ một góc khuất trong nội tâm cho cô thấy.

 

Nguyễn Tố sau khi nghe xong lâm vào trầm mặc. Đêm khuya nói chuyện, tựa hồ luôn là nói chuyện không đâu. Cô không biết giữa câu chuyện này và Quý Minh Sùng có liên hệ gì, nhưng cô nghe hiểu sau ngữ khí bình tĩnh của anh là sự thê lương.

 

Anh chỉ là đang kể câu chuyện "một người đàn ông", cô cũng không nói bóng ma tâm lý của bản thân rốt cuộc là chuyện gì, nhưng giờ khắc này, bọn họ giống như hai ngôi sao bên cạnh ánh trăng. Trong đêm khuya như vậy, có thể có một người ở bên cạnh nói những chuyện mà đối phương không nhất định nghe là sẽ hiểu, thật tốt a.

 

Hai người đều ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

 

Không biết qua bao lâu, Nguyễn Tố đột nhiên nói: "Sẽ trôi qua chứ?"

 

Cô hình như đang tự lẩm bẩm một mình, không đợi ai đáp lại cô, bản thận tự trả lời vấn đề này: "Nhất định sẽ như vậy."

 

Quý Minh Sùng ừ một tiếng.

 

Đương nhiên, tất cả mọi thứ đều sẽ qua đi.

 

Anh không phải đã trở lại rồi, ngồi bên cạnh cô cùng cô ngắm trăng sao.

Loading...