Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Muốn Bên Em - Chương 118

Cập nhật lúc: 2024-10-27 18:33:49
Lượt xem: 79

Nguyễn Tố thay lại bộ đồ ở nhà thoải mái, phát hiện Quý Minh Sùng từ khi về nhà đến giờ đều không nói chuyện. Khi cô đi ngang qua anh, bèn nhẹ giọng quan tâm hỏi: "Sao vậy, có phải không thoải mái ở đâu không?"

 

Quý Minh Sùng lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối mà nói: "Có một chuyện bây giờ nghĩ lại hơi hối hận."

 

Khi anh về hưu, cục thời không hỏi anh muốn được khen thưởng cái gì, anh không nên quên bộ váy áo kia.

 

Khi mùa xuân đến vạn vật sinh sôi nảy nở, Nguyễn Tố đến thành phố bên cạnh tham gia hôn lễ của Mã Văn. Bạn trai Mã Văn là người thành phố bên cạnh, vì để thuận tiện, hôn lễ liền tổ chức ở quê hương của người bạn trai. Còn may khoảng cách không xa, ngồi xe lửa một tiếng đồng hồ là đến.

 

Làm cho Nguyễn Tố bất ngờ là, nhiều người giành hoa cầm tay của cô dâu như vậy, cô vốn dĩ không muốn giành, chỉ là lên đài cho đủ số mà thôi, không ngờ cuối cùng hoa lại vào tay cô.

 

Hôm đó Mã Văn vô cùng xinh đẹp, vui mừng khấp khởi nói với Nguyễn Tố: "Tố Tố, chị đoán sắp tới em sẽ gặp được chân mệnh thiên tử, chúc em may mắn a!"

 

Bởi vì hôm sau còn phải đi làm, sau khi hôn lễ kết thúc Nguyễn Tố tẩy trang xong liền ngồi xe lửa trở về.

 

Trên xe, Nguyễn Tố nhận được điện thoại Quý Minh Sùng gọi đến.

 

Quý Minh Sùng cũng biết hôm nay cô trở về, không thể không nói, đối với việc làm anh trai người ta, anh hiện tại tuyệt đối đủ tư cách.

 

Vốn dĩ anh muốn để tài xế của mình cũng chính là con trai bà Vương đi đón cô, nhưng trước khi ra cửa, nhà bà Vương xảy ra chút chuyện. Con trai bà Vương không đi được, còn anh, bây giờ chỉ có thể vịn mà đi chầm chậm, còn một khoảng cách rất lớn mới đến được giai đoạn có thể lái được xe. Thế là chỉ có thể gọi điện thoại cho Nguyễn Tố, để cô ngồi taxi về nhà.

 

Càng là lúc như vậy, Quý Minh Sùng càng khát vọng có thể sớm ngày hồi phục thành công, giống như một người bình thường có thể đi có thể chạy. Vậy anh liền có thể tự mình lái xe đi đón cô rồi.

 

Sau khi Nguyễn Tố nghe rõ nguyên do, không khỏi bật cười. Cô sợ làm phiền hành khách đang ngủ bên cạnh, quay đầu đi, đè thấp âm thanh: "Không sao không sao, nhưng mà có phải bà Vương hay là ông Vương xảy ra chuyện gì rồi không?"

 

Mấy năm qua, ba người nhà họ Vương không ít lần xuất lực giúp nhà họ Quý.

 

Bà Vương cũng rất quan tâm cô.

 

"Bọn họ không sao, bây giờ đang ở chợ Hoa Điểu. Là ống nước trong nhà bị vỡ, Vương Kiên một chốc một lát cũng không đi được, phải ở nhà đợi người đến sửa. Anh ấy cũng phải dọn dẹp nữa."

 

Nguyễn Tố lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, không có việc gì rồi. Trước đây em bất kể là đi đâu, cũng đều ngồi xe lửa một mình."

 

Khi cô học trung học ở thành phố, cô tự mình cõng chăn trên lưng ngồi xe buýt đường dài đến trường. Sau này lên đại học còn kéo rương hành lý, mang ba lô lớn ngồi xe lửa nữa.

 

Lúc đó, bất kể cô đi đâu, cũng không có ai đưa đón cô.

 

Cô đã quen rồi.

 

Quý Minh Sùng nghe vậy lại nói: "Em cũng nói rồi, đó là trước kia."

 

Trở thành người nhà, không phải là chuyện một bữa ăn một cái xưng hô, mà là yêu thương bảo vệ cùng quan tâm tích lũy trong sinh hoạt hàng ngày.

 

Giây trước Quý Minh Sùng cúp máy, giây sau điện thoại lại vang lên, là Thịnh Viễn gọi đến.

 

Trong điện thoại Thịnh Viễn nói: "Lúc cậu gọi cho tôi vừa hay điện thoại tôi hết pin, vừa nãy ở trên xe mới tìm được đầu cắm sạc. Cậu tìm tôi có việc gì?"

 

"Không có gì, chính là hỏi một chút tin tức liên quan đến hạng mục Danh Sơn. Tôi đã tra xong rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chi-muon-ben-em/chuong-118.html.]

Hạng mục Danh Sơn này trước đây nhà họ Thịnh cũng có tham gia vào một chân, có chút tin tức nội bộ Thịnh Viễn cũng biết.

 

Thịnh Viễn có chút ngạc nhiên: "Hạng mục này đã ngừng lại rồi, sao cậu còn muốn tiếp?"

 

Mọi thứ vẫn đang trong quá trình lên kế hoạch và thảo luận, bản thân Quý Minh Sùng cũng không chắc chắn, khẳng định cũng sẽ không nói ra, bèn nói: "Chỉ là hỏi chút thôi, đúng rồi, vừa rồi cậu nói cậu đang ở trên xe?"

 

"Đúng, bệnh viện bọn tôi cùng bệnh viện khác mở họp, chủ nhiệm cử tôi đi, bây giờ đang trên đường về. Có việc?"

 

"Mấy giờ đến, cậu tự lái xe sao?"

 

Mặc dù Thịnh Viễn cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: "Còn hơn hai mươi phút nữa là đến trạm, xe dừng ở bãi đỗ xe trạm xe, làm sao?"

 

"Cậu ở trạm nào?"

 

"Trạm phía nam a."

 

Quả nhiên buồn ngủ đến liền có người đưa gối đầu.

 

Hết thảy này đều quá khéo rồi.

 

Quý Minh Sùng tinh thần tỉnh táo, không hề khách khí mà nhờ vả Thịnh Viễn: "Nguyễn Tố cũng sắp đến trạm phía nam, cậu lái xe vậy thuận tiện đưa cô ấy về đi, tôi lại bàn với cậu về chuyện hạng mục Danh Sơn."

 

"Được a, dù sao buổi chiều tôi cũng không có việc gì." Thịnh Viễn lại nói: "Tôi có số của Nguyễn Tố, cô ấy hẳn là không đổi số chứ?"

 

"Không, cậu liên lạc với cô ấy đi. Cảm ơn."

 

Thịnh Viễn bật cười: "Nói cảm ơn gì chứ, tôi chăm sóc em gái cậu cũng là nên làm mà."

 

Cúp máy, Quý Minh Sùng còn chưa kịp nghĩ câu nói kia chỗ nào mang đến cho anh cảm giác khó chịu, liền nghe được phía sau truyền đến âm thanh sâu kín.

 

"Con để Thịnh Viễn đi đón Tố Tố sao?"

 

Quý Minh Sùng quay đầu lại, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ về khi nào vậy, sao không nghe tiếng động?"

 

"Vừa mới về, con để Thịnh Viễn đi đón Tố Tố sao?" Mẹ Quý lại truy hỏi.

 

"Vâng, vừa hay tiện đường."

 

Mẹ Quý ừ một tiếng, bước đến bên cạnh thong thả rót cho mình một ly nước, lại làm bộ lơ đãng hỏi: "Thịnh Viễn nó có bạn gái chưa?"

 

Vấn đề này càng kỳ lạ hơn. Trong ấn tượng của anh, mẹ anh sẽ không quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác.

 

Quý Minh Sùng nhíu nhíu mày: "Hình như không có, sao vậy, có việc gì sao?"

 

Uống xong ly nước ấm, mẹ Quý thản nhiên cười: "Không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi một chút."

 

Lời này nói xong, bà liền xách giỏ đồ ăn đi vào bếp, còn ngâm nga bài hát, có thể thấy tâm tình thật không tồi.

 

Quý Minh Sùng ở phòng khách: "..."

Loading...