Chúng  ở khách sạn tận hai tuần liền.
 
Hai  em nhà họ Trì và  chồng gọi điện hàng trăm ,  thèm bắt máy.
 
Khách sạn thì cực kỳ “”.
 
Cố Tuyết lo luôn tiền ăn, mỗi ngày gọi đồ ăn ngoài cho , miệng thì vẫn mắng  là “đồ giữ của”.
 
 vì cô  trả tiền, nên  nhịn – hiếm hoi  cãi .
 
Đoán chừng nhà họ Trì  dọn dẹp xong, chúng  rốt cuộc lết khỏi giường,   chờ  con đường mà hai tên    mỗi ngày.
 
Vừa thấy hai  họ từ xa,  và Cố Tuyết lập tức bật chế độ chiến đấu.
 
Cố Tuyết cầm cái bánh bao nước súp, nháy mắt  hiệu khi Trì Tử An   lưng ,  liền  xổm xuống, cô  ném bánh bao vẽ một đường cong tuyệt …  “bịch!”—rơi đúng lên đầu Trì Tử An.
 
Trì Tử An c.h.ế.t sững.
 
Cố Tuyết thì  như  thấy, chống nạnh lao tới định đẩy , nhưng  né quá quen  – vì  tập trong khách sạn mấy trăm .
 
Lần , nạn nhân là Trì Tử Xuyên,  cô  đẩy thẳng xuống cái hồ nông bên cạnh.
 
"Ùm!" – tiếng nước vang dội.
 
 và Cố Tuyết cùng  ,  bộ bất ngờ, chỉ  Trì Tử An  ướt nhẹp,  tát nhẹ lên mặt :
 
"Vợ  đẩy chồng  xuống hồ, mà  còn  đó trơ mắt  ? Mau xuống vớt   lên  chứ!"
 
Nói ,  đạp  một cú  ống chân.
 
Hắn mất thăng bằng, ngã ùm xuống nước.
 
Trì Tử Xuyên  bò lên, ngẩng đầu  ăn cú “áp sát  mật” từ em trai.
 
Lại thêm hai tiếng "Ùm!"
 
 nín , chỉ  Cố Tuyết :
 
"Tại cô đấy! Nếu   cô, chồng    rơi xuống nước hai !"
 
Cố Tuyết chống nạnh: "Chính cô đạp chồng  xuống  mà! Cô còn mặt mũi chỉ trích ?!"
 
Hai đứa  bắt đầu cãi , mặc kệ hai tên  kêu cứu ầm ĩ  hồ.
 
Hồ  sâu, mà cả hai  bơi, nên chỉ sặc vài ngụm nước  dìu  bò lên.
 
Vừa bò lên,  và Cố Tuyết ngưng cãi, lập tức mỗi  tìm về “chồng” của .
 
  bên Trì Tử Xuyên, vờ ấm ức tố Cố Tuyết:
 
"Chồng ơi,    cô  quá đáng thế nào ! Cô    chồng thích cô  hơn, còn  bà  chọn sẵn căn nhà  để  cho Trì Tử An, bảo  đừng mơ tưởng!"
 
Cố Tuyết lạnh lùng chen : "Nhà chỉ  một,  chồng  cho ai thì  đó hưởng, cô ghen ăn tức ở cũng vô ích thôi!"
 
Rồi  vén tay áo lên.
 
"Có bản lĩnh thì đánh  luôn !"
 
"Tới ! Ai sợ ai!"
 
Hai tên chồng thấy sắp loạn nữa, vội vàng mỗi  kéo một bà vợ, nhưng  nhân lúc lộn xộn đá trúng chân Trì Tử An,  rơi điện thoại .
 
 cúi nhặt lên, đúng lúc  tin nhắn đến.
 
Trì Tử An vội giật , nhưng  vẫn kịp  thấy:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chi-em-dau-dong-long-ly-hon-hai-ga-chong-xau-xa/5.html.]
【Cuối tuần em rảnh,  tới nhé. Em mua đủ  hương vị ~】
 
Buồn nôn thật sự, nhưng  nhịn .
 
Làm như  thấy gì, chửi bới với Cố Tuyết  cùng về nhà.
 
Cả hai  đàn ông  ướt nhẹp, buộc  về  đồ  mới  .
 
   ghế sofa xem tivi, Trì Tử An  đồ xong , bước  ban công, gõ nhẹ lên tường.
 
Thấy  ,   :
 
“Chị dâu,  đây  chuyện chút?”
 
 gật đầu, cùng   ban công.
 
Hắn  vòng vo, giơ điện thoại hỏi:
 
“Chị  thấy   ?”
 
 vẫn gật đầu, chẳng giấu diếm.
 
“Thoáng thấy… cái gì đó nhiều ‘hương vị’.”
 
 liếc mắt đầy ẩn ý:
 
“Trì Tử An,   bồ bên ngoài  hả?”
 
Hắn  quanh một vòng, xác nhận phòng khách trống,  túm cổ tay , thì thầm:
 
“Chị giúp  giữ bí mật  ?”
 
 mỉm : “Miễn là  khiến Cố Tuyết  vui,  giữ kín miệng.”
 
Trước đây cũng , giờ cũng thế.
 
 và Cố Tuyết từ lúc gả  nhà, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn.
 
Nếu chúng  mà hòa hợp, thì theo  , chắc mặt trời mọc từ đằng Tây.
 
Người nhà họ Trì dĩ nhiên hiểu điều đó.
 
Nên Trì Tử An  hề lo lắng.
 
Vì trong đầu , một khi  phản bội, Cố Tuyết sẽ đau khổ  nguôi—mà  thì  thích nhất là thấy cô  .
 
Không chỉ ,  còn cẩn thận tìm sẵn khách sạn cho :
 
“Chỗ  điểm đánh giá cao lắm,  hợp với cặp đôi, trải nghiệm siêu đỉnh.”
 
 vỗ vai :
 
" thật sự  mong  thấy cảnh Cố Tuyết—cái đầu  chuyện yêu đương— vì  mà  lóc thảm thiết đấy."
 
Hắn : “Yên tâm, chỉ vì câu đó của chị dâu,  nhất định sẽ để chị thấy  cảnh đó.”
 
Nhìn là ,  thật sự  thích cái cô “bạch nguyệt quang” .
 
Hai tuần   cào nát mặt , hôm nay  đạp  xuống hồ,  mà  bằng việc  giới thiệu cho  một khách sạn   khí lãng mạn – khiến  vui đến mức .
 
Nói chuyện xong,  lấy cớ còn việc  , liền rời khỏi nhà.
 
Ngay  đó, Cố Tuyết và Trì Tử Xuyên cũng bước  từ phòng riêng.
 
Hôm nay Trì Tử Xuyên vẫn   ,  đồ xong là chuẩn  rời , còn Cố Tuyết thì   trao đổi ánh mắt,  lặng lẽ theo    ngoài,    : “Bạn em rủ  chơi một chút…”