CHỊ ĐÂY CÓ TIỀN, MUỐN TÍNH TOÁN, MỘT ĐỒNG CŨNG ĐỪNG HÒNG TÔI CHO - 5
Cập nhật lúc: 2025-05-31 18:48:06
Lượt xem: 843
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiểu Quân chạy theo, chắn đường tôi.
Khuôn mặt nó lúc này vặn vẹo méo mó, trông như ác quỷ:
“Vương Tiểu Mạt! Chị giỏi lắm à? Dám nói với bố mẹ như thế hả?!”
“Tiền mua xe mua nhà của chị ai mà biết sạch hay không! Chị tưởng tôi không đoán ra?”
“Một đứa làm quản lý quán lẩu mà mua nổi nhà? Đừng có lòe thiên hạ!”
“Còn mua đồ hiệu này kia cho tôi – tôi nghi chị làm tiểu tam lâu rồi đấy! Giờ thì rõ như ban ngày!”
Nó vỗ vào xe tôi, gào lên:
“Nhà đó mà chị định mua cho tôi á? Nực cười! Chị tưởng tôi tin?”
“Chị cố tình về đây để nhục mặt tôi! Chị lúc nào cũng chảnh chọe, khinh thường tôi!”
“Chị ghét tôi có hạnh phúc, chị về đây để phá hoại tôi và Điềm Điềm!”
Tôi nhìn bộ dạng mất trí của nó, chỉ lạnh nhạt:
“Muốn nghĩ sao thì tùy. Từ giờ, tôi không có em trai.”
Nói xong, tôi đạp ga bỏ đi.
Loại người mất nhân tính như nó, để lại chút bụi xe cho ngửi là còn nhẹ!
Nhìn gương chiếu hậu thấy nó giậm chân chửi rủa, tôi thoải mái chưa từng thấy.
Về nhà, nó với bố mẹ nhắn tin, gọi điện cho tôi cả chục lần.
Tôi chặn hết.
Từng nghĩ tình cảm chị em bền chặt, Tiểu Quân vẫn còn tình nghĩa với tôi, nên dù bố mẹ có tệ, tôi vẫn về nhà.
Giờ tôi mới hiểu —
Trong mắt họ, tôi mãi mãi chỉ là người ngoài.
Khi tôi dứt khoát cắt đứt hết với họ, tôi thấy mình nhẹ nhõm hẳn.
Không ngờ hôm sau, họ đến tận cửa tiệm tôi làm.
Lúc tôi đến nơi, bốn người xếp hàng chặn ngay cổng.
Bố tôi chửi ầm:
“Hôm nay không đuổi được Vương Tiểu Mạt, đừng hòng mở cửa kinh doanh!”
“Dùng thứ như nó, tiệm này cũng chẳng ra gì!”
Mẹ tôi khóc ròng:
“Tôi là mẹ nó, vất vả nuôi nó lớn, giờ nó không nhận tôi!”
“Hôm qua là sinh nhật nó, tôi chỉ muốn rủ về ăn cơm, nó lại chặn tôi luôn!”
“Làm mẹ mà bị vậy, đau thấu tim gan!”
Bà càng khóc càng lớn, rồi ngồi bệt xuống đất ăn vạ.
Giang Điềm đỡ bà, giả vờ hét to:
“Chị Tiểu Mạt quá nhẫn tâm! Có loại nhân viên như thế này, tôi cũng nghi tiệm này xài dầu ăn rác đấy!”
Quản lý chạy ra cười giả lả:
“Mọi người vào trong nói chuyện được không ạ?”
Tiểu Quân đẩy luôn quản lý ra:
“Đừng lòe chúng tôi! Mau gọi Vương Tiểu Mạt ra đây!”
“Tiệm này cũng khả nghi! Không chừng còn làm mấy trò mờ ám!”
“Không thì sao chị tôi làm quản lý mà mua nổi nhà xe?!”
Xung quanh bắt đầu râm ran bàn tán.
Mặt quản lý biến sắc:
“Này không nói được đâu nhé! Chị cô ấy là…”
“Anh Trần.” – tôi lên tiếng cắt lời, bước ra – “Đây là chuyện riêng của tôi, để tôi giải quyết.”
Vừa thấy tôi, cả đám như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tiểu Quân mở máy quay, ra hiệu cho mẹ tôi.
Bà lập tức nhào tới túm áo tôi, gào lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chi-day-co-tien-muon-tinh-toan-mot-dong-cung-dung-hong-toi-cho/5.html.]
“Chính nó! Đồ con bất hiếu!”
“Tôi nuôi nó ăn học, giờ nó đi làm tiểu tam!”
“Lấy tiền dơ bẩn mua xe, mua nhà về khoe! Loại người không có đạo đức!”
“Sao tôi lại sinh ra thứ như vậy chứ?!”
Bố tôi hùa theo:
“Không bằng cầm thú! Không nhận bố mẹ, chối bỏ em trai, chỉ biết ăn chơi trác táng!”
“Phải đuổi việc nó, bắt nó xin lỗi công khai!”
Tiểu Quân và Giang Điềm — một thì đắc ý cười khẩy, một thì nghiêng đầu, đợi tôi cúi đầu van xin.
“Chị à,” – Tiểu Quân thì thầm – “Em cản họ không nổi.”
“Giờ chị giao chìa khóa nhà, xin lỗi, em dắt họ về liền.”
“Chị biết tính bố mẹ mà, không nhún nhường họ sẽ phá hủy đời chị.”
“Chị học không cao, tuổi cũng lớn, làm đến quản lý đâu dễ. Chị không muốn mất việc, đúng chứ?”
Tôi không hề ngạc nhiên khi họ đến quấy rối.
Tôi cũng không bất ngờ khi Tiểu Quân lộ mặt thật.
Từng nghĩ nó đáng thương, bị Giang Điềm dắt mũi.
Giờ mới biết – nó thối rữa từ trong xương.
Trong mắt nó, tình chị em chỉ là giao dịch.
“Chỉ cần chị làm theo, em đảm bảo họ sẽ không làm phiền nữa. Một căn nhà đổi lấy cả tương lai, chị chắc sẽ tính được mà?”
Tôi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn nó.
Lúc này, Tiểu Quân giống hệt một con chuột rình mồi trong cống.
“Em trai à, học bao nhiêu năm mà chỉ học được cách tính toán vậy sao?”
Lúc này, chú cảnh sát đến nơi.
“Ai báo cảnh sát?”
“Tôi.” – tôi bước lên – “Bốn người này cản trở hoạt động kinh doanh, bôi nhọ, vu khống tôi.”
Bốn người c.h.ế.t sững.
“Cô báo cảnh sát?!”
“Sao? Bôi nhọ tôi mà tôi không được báo hả?” – tôi nhấn từng chữ.
Bố tôi giơ tay định đánh tôi, chú cảnh sát giữ lại ngay.
Tôi nói rõ ràng:
“Họ vu khống tôi làm tiểu tam, làm chuyện mờ ám đổi lấy nhà xe, xúi quản lý đuổi tôi.”
“Thực tế là —” – tôi quay sang Tiểu Quân và Giang Điềm – “Tất cả tài sản là tôi tự mình kiếm ra. Hơn nữa, toàn bộ chuỗi cửa hàng này là của tôi.”
Quản lý cũng tiếp lời:
“Tôi làm chứng. Sếp tôi nói thật. Doanh thu ba chi nhánh của chị ấy dư sức mua nhà, mua xe.”
Nghe xong, Tiểu Quân và Giang Điềm trợn tròn mắt.
Phải rồi.
Tụi nó tưởng tôi chỉ là quản lý quán lẩu.
Không ngờ tôi từ lâu đã ra làm riêng.
Chẳng qua tôi giấu nhẹm, vì biết bố mẹ mình thế nào.
Khi nhận ra sự thật, đám mặt dày kia lập tức đổi giọng xin lỗi, nói là hiểu lầm.
Nhưng tôi kiên quyết yêu cầu xử lý theo pháp luật vì họ cản trở kinh doanh.
Giữa đám đông, chú cảnh sát đuổi hết bọn họ đi.
Bất kể họ gọi thế nào, gào khóc ra sao — tôi không quay đầu lại một lần.
Vài ngày sau, Vương Tiểu Quân lại cùng Giang Điềm đến tìm tôi.
Lần này, họ tỏ ra lễ phép, thậm chí còn mang theo quà.
Trong chiếc hộp đỏ không chỉ có dây chuyền vàng, mà còn có cả vòng tay bằng vàng.