Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CHỊ ĐÂY CÓ TIỀN, MUỐN TÍNH TOÁN, MỘT ĐỒNG CŨNG ĐỪNG HÒNG TÔI CHO - 4

Cập nhật lúc: 2025-05-31 18:47:47
Lượt xem: 660

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bố tôi ngồi phịch xuống ghế, rung chân, châm điếu thuốc:

 

“Thế mới đúng chứ, làm chị thì phải như vậy!”

 

“Dây chuyền vàng gì đó quê mùa lắm!”

 

Mấy người lúc nãy còn đứng về phe Giang Điềm giờ mặt mũi biến sắc.

 

“Hừ, một đứa con gái như nó đi làm được bao nhiêu chứ?”

 

“Ai mà biết tiền đó từ đâu ra!”

 

Nghe vậy, bố mẹ tôi tức tối mắng họ một trận, khiến họ xấu hổ bỏ đi.

 

Sau khi họ rời đi, bố mẹ tôi đứng hai bên tôi:

 

“Tất cả là tại họ kích động!”

 

“Thôi, chuyện không vui đừng nhắc nữa!”

 

Tiểu Quân cũng làm bộ đặt tay lên vai tôi như ngày xưa:

 

“Chúc mừng sinh nhật, chị!”

 

Tôi ngẩng lên nhìn nó, cười lạnh:

 

“Cậu đừng gọi tôi là chị nữa, tôi không xứng nhận cái danh xưng đó!”

 

Giang Điềm thấy vậy liền tháo dây chuyền vàng trên cổ:

 

“Chị, dây chuyền này là tụi em cùng tặng, em chỉ… đeo thử thôi.”

 

Nhìn những gương mặt từng gọi là “người thân” trước mặt, tôi bỗng thấy lòng mình bình thản lạ thường.

 

Thì ra, khi không còn quan tâm nữa, cũng chẳng còn hứng để phát điên.

 

Tôi lạnh nhạt nhìn Giang Điềm, từng chữ rõ ràng:

 

“Thật ra tôi phải cảm ơn cô, nếu không nhờ cô, tôi còn không biết cái nhà này ghê tởm đến mức nào!”

 

“Sợi xích chó đó, cứ coi như là quà tặng cô đi!”

 

Tiểu Quân nhíu mày, kéo Giang Điềm ra sau lưng:

 

“Chị đừng quá đáng nữa.”

 

“Xem như vừa rồi tụi em có chút sai sót, em xin lỗi chị vậy.”

 

Nó đẩy gọng kính, mỉm cười giả tạo:

 

“Xin lỗi, chị.”

 

Tôi chợt hiểu ra, bao năm nuôi dưỡng đã biến Tiểu Quân thành một tên “trai mặt sách” thối nát.

 

Hóa ra, sai lầm lớn nhất của tôi… là đã xem nó là người.

 

Tôi tát một cái trời giáng, nó vẫn dửng dưng:

 

“Được rồi, chị đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, coi như xóa nợ đi!”

 

Mẹ tôi bước tới giảng hòa:

 

“Thôi mà, hai chị em có gì đâu mà không tha thứ được cho nhau.”

 

“Hôm nay là sinh nhật Tiểu Mạt, để mẹ nấu lại cơm nhé, cả nhà ngồi xuống ăn cho vui!”

 

Tôi hất tay bà ra:

 

“Ngồi xuống bàn để bàn chuyện làm sao moi hết xe với nhà từ tay tôi à?”

 

“Mấy cái tính toán đó các người đập thẳng vào mặt tôi rồi!”

 

Tôi nói rành rọt, bằng giọng bình thản hệt như lúc họ lạnh lùng nhìn tôi phát điên:

 

“Thật ra, đúng là tôi mua nhà cưới cho Tiểu Quân. Nghĩ nó vừa tốt nghiệp, chưa có tiền nên tôi trả full tiền.”

 

Cả đám mắt sáng như đèn pin.

 

Giang Điềm không nhịn được hỏi:

 

“Nhà rộng bao nhiêu mét vuông vậy ạ?”

 

Tôi cười nhạt:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chi-day-co-tien-muon-tinh-toan-mot-dong-cung-dung-hong-toi-cho/4.html.]

 

“Liên quan gì đến cô?”

 

Bố tôi đột nhiên đứng bật dậy, ném luôn bao thuốc:

 

“Liên quan gì à? Đó là nhà cưới của Tiểu Quân và Điềm Điềm!”

 

“Ban đầu thì đúng vậy.” – tôi quay đầu mỉm cười – “Nhưng giờ thì tôi không cho nữa.”

 

Một câu nói khiến cả bốn người đứng hình.

 

Bố tôi ngay lập tức ném cả ghế xuống đất.

 

Mẹ tôi xách cái xẻng lao ra, chỉ tay chửi tôi om sòm.

 

Giang Điềm mặt mày sa sầm kéo tay Tiểu Quân, còn nó thì ra sức nháy mắt ra hiệu cho bố mẹ tôi.

 

Tôi bỗng nhớ ra — cảnh tượng này không xa lạ.

 

Mỗi lần tôi mua điện thoại hay laptop mới, Tiểu Quân đều nhìn bố mẹ với ánh mắt tha thiết như thế.

 

Bố mẹ lại đi nói với tôi nào là điện thoại nó hỏng, bạn học chê cười…

 

Tiểu Quân sẽ làm bộ “ngoan ngoãn” mè nheo:

 

“Chị ơi, chị để em dùng cái chị bỏ đi đi~”

 

Tôi thì… thương em quá, nghe xong liền mua máy mới nhất tặng nó.

 

Giờ cũng vậy.

 

Thấy ánh mắt nó, bố mẹ tôi bắt đầu diễn tiếp.

 

Mẹ tôi nịnh ngọt:

 

“Tiểu Mạt à, từ nhỏ nó đã thương con, giờ con có khả năng thì đỡ đần nó chứ!”

 

“Nó sắp cưới, không nhà không xe thì làm sao lấy vợ? Mẹ với bố cũng già rồi, hai chị em phải hỗ trợ nhau.”

 

“Nó mới đi làm, sống còn chưa xong… con định để nhà cửa xe cộ sau này rơi vào tay người ngoài à?”

 

Tôi lạnh lùng liếc sang, không trả lời.

 

Bố tôi liền lật mặt:

 

“Vương Tiểu Mạt! Tao là bố mày! Mày có cái gì mà không phải của tao? Tao muốn cho ai thì cho!”

 

“Cái nhà đó, mày muốn hay không cũng phải cho!”

 

Tôi nhìn thẳng:

 

“Muốn cướp hả? Tôi báo công an đấy!”

 

Câu nói khiến ông ta giận đến lao vào định đánh tôi.

 

Lần này, ba người kia lao tới che chắn, bảo vệ tôi.

 

Hừ. Hóa ra khi có giá trị, tự nhiên cũng sẽ có “người bảo vệ”.

 

Tôi đứng một bên, lạnh lùng nhìn vở kịch hạ màn.

 

Đợi họ diễn xong, tôi đứng dậy, mỉm cười:

 

“Thứ nhất, nhà xe là tôi dùng tiền mình kiếm được mua, đứng tên tôi.”

 

“Thứ hai, tôi nhận ra các người mới thật sự là một nhà với con Giang kia – lúc nào cũng tìm cách tính toán, bóc lột tôi.”

 

“Thứ ba, từ nay về sau tôi không còn liên quan gì đến các người, già rồi thì tôi sẽ chu cấp mức thấp nhất theo pháp luật.”

 

“Thứ tư – chào nhé.”

 

Nói xong, tôi vào phòng thu dọn đồ rồi rời đi.

 

Lúc tôi đá cửa đóng lại, cả đám vẫn đứng chôn chân, không tin nổi.

 

Tôi bật cười.

 

Hồi nãy các người rảnh để xem tôi phát điên?

 

Giờ thì tôi bận sống cuộc đời của mình rồi, không rảnh xem các người điên nữa.

 

Tôi làm việc chăm chỉ là để sống vui vẻ, không phải để tiêu hao trong cái nhà này.

 

Loading...