Bố mẹ tôi lập tức nhào tới che chắn cho Giang Điềm.
Tiểu Quân đứng chắn trước mặt họ, nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi, giọng vừa đủ nghe:
“Chị, chị đúng là vô lý hết mức! Chuyện đến nước này rồi mà chị vẫn không bỏ qua chuyện hôm qua sao?!”
Thím út cả gan thêm lời:
“Chị gái gì mà nhỏ nhen vậy, ai mà lấy cô làm vợ chắc xui xẻo tám kiếp!”
Mẹ tôi cũng lạnh giọng:
“Nếu cô muốn nổi điên thì cút khỏi nhà! Ở đây không phải chỗ cho cô lăn lộn phá phách!”
Đến lúc này tôi mới nhận ra, tuy lời họ nói rất khó nghe, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình thản.
Lạnh lùng. Thản nhiên.
Tất cả đều đứng về một phía, dồn tôi đến phát điên rồi bình tĩnh nhìn tôi điên loạn.
Và sau đó, định đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
Nhìn thấy nụ cười nhếch mép đầy đắc ý của Giang Điềm bên kia, tôi không kiềm chế nổi nữa, lao đến tát cô ta một cái nảy lửa.
Nhưng vừa đánh xong, tôi cũng bị ăn ngay một cái tát như trời giáng.
Bố tôi, người nãy giờ còn tỏ ra bình tĩnh, giờ thì mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên.
“Cô là cái thá gì mà dám đánh Điềm Điềm?!”
Tiếng khóc lóc ỏng ẹo của Giang Điềm vừa cất lên, ông ấy lại vung tay tát tôi thêm một cái nữa.
Miệng tôi lập tức tanh ngòm mùi máu.
Tôi vừa gượng đứng dậy thì Tiểu Quân và mẹ tôi đã lao tới đè tôi xuống, như muốn xé xác tôi ra từng mảnh.
“Vương Tiểu Mạt! Cô dựa vào đâu mà đánh Điềm Điềm?!”
Ánh mắt Tiểu Quân lúc đó khiến tôi lập tức tỉnh ngộ — từ giờ phút này, tôi không còn người thân!
Trong lúc giằng co, chiếc túi xách của tôi bị giật rách, đồ đạc rơi vãi khắp sàn.
“Ơ, cái này chẳng phải là chìa khóa chiếc xe mà Tiểu Quân vẫn ao ước sao?”
Giọng kinh ngạc của thím út vang lên, tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn vào chiếc chìa khóa xe dưới đất.
Giang Điềm nhanh chóng cúi xuống nhặt lên, rồi lén ra hiệu mắt với Tiểu Quân.
Tiểu Quân liền buông lỏng tay, đổi sang tư thế đỡ tôi dậy:
“Chị, chị không sao chứ?”
Nhìn gương mặt lật mặt nhanh hơn trở bánh tráng của nó, tôi hất tay ra.
Bố mẹ tôi cũng thả lỏng, giọng nói bắt đầu chuyển sang nhẹ nhàng:
“Tiểu Mạt, khi nào con mua xe vậy?”
“Việc lớn như vậy sao không hỏi ý kiến gia đình?”
“Dù gì xe này cũng mua cho Tiểu Quân, ít nhất cũng phải hỏi nó thích loại nào chứ? Mà may ghê, mua đúng cái nó thích!”
“Hai chị em đúng là ruột thịt, đến cái gu xe cũng giống nhau!”
Ai nấy đều xúm lại bàn tán rôm rả, không ngớt lời trầm trồ, tay thì truyền nhau sờ mó chiếc chìa khóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chi-day-co-tien-muon-tinh-toan-mot-dong-cung-dung-hong-toi-cho/3.html.]
Thậm chí, Giang Điềm còn đổi sắc mặt nhanh như chớp, ra vẻ thảm thương tiến đến trước mặt tôi, dang tay ra làm bộ khóc:
“Bác trai, sao bác lại đánh chị? Chị ấy chỉ đang đùa với con thôi mà~”
Tôi đẩy cô ta ra, nghiến răng:
“Bớt diễn trò thánh thiện ở đây đi!”
“Tôi thật muốn quăng cô vào nồi dầu xem là dầu b.ắ.n hay cô mạt hạng hơn!”
“Tôi cảnh cáo cô, tránh xa tôi ra! Hôm nay tôi đang rảnh để chửi, mà tôi chưa chửi cô là vì nể đấy! Đụng vào tôi thêm cái nữa tôi chửi từ người đến súc vật!”
Mặt Giang Điềm xanh đỏ lẫn lộn như bảng màu bị đổ, nhưng vẫn không dám cãi lại nửa câu.
Bố tôi nghiến răng nhưng vẫn cố nhịn, chỉ nói:
“Về cũng không biết ăn nói, phải chọc tức tôi thì mới vừa lòng hả? Một bàn cơm thế mà bị con phá nát!”
“Giờ cho con một cơ hội, nói đi, chiếc xe đó có phải mua cho em trai con không?”
Tôi nhìn bộ mặt dọa nạt của ông ta, chỉ cười lạnh:
“Trong mắt ông, trên trời rơi xuống bánh bao chắc?”
Bố tôi tức đến mức mắt trợn tròn.
Đúng lúc đó, điện thoại của Tiểu Quân đổ chuông.
Nghe máy được vài giây, mặt nó rạng rỡ:
“Thật sao?!”
Nó bật loa ngoài — giọng nói của bên quản lý bất động sản vang lên:
“Chào anh Vương, chị gái anh vừa thanh toán toàn bộ căn hộ mới ở khu bên tôi để tặng anh. Cô ấy dặn đúng giờ này phải gọi thông báo cho anh.”
Lúc này tôi mới sực nhớ ra, đúng là trước đó tôi có dặn quản lý khu nhà gọi điện cho em trai vào giờ này.
Ban đầu tôi định tạo một bất ngờ thật lớn cho nó.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi bật cười giễu cợt chính mình.
Hôm nay là sinh nhật tôi.
Lẽ ra giờ này, cả nhà phải đang ngồi ăn cơm, chuyện trò rôm rả.
Bố mẹ tuy không quá yêu thương tôi, nhưng vào ngày sinh nhật vẫn sẽ cố diễn chút, hát một hai câu mừng sinh nhật lấy lệ.
Tiểu Quân sẽ lấy dây chuyền vàng ra tặng tôi, khen tôi đeo thật hợp.
Tôi sẽ tưởng rằng tình cảm giữa chúng tôi là tình chị em tốt nhất thế gian.
Sau đó, sẽ là cuộc gọi đầy bất ngờ từ quản lý khu nhà.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi.
Tiểu Quân cúp máy, cả nhà phấn khích không để đâu cho hết.
Mẹ tôi cười tít mắt, kéo tay tôi lại:
“Tiểu Mạt à, không ngờ con đã chuẩn bị cả xe cả nhà cho em trai, sao không nói sớm chứ!”
“Làm mẹ lo đến bạc cả tóc mấy hôm nay, nếu con nói sớm thì mẹ đâu cần phải dọn phòng con cho người khác!”