9.
Sáng hôm ,   chuông điện thoại đánh thức.
“Tống Kỳ Ngôn, dậy mà  điện thoại.” —  đá  mấy cái.
Điện thoại tắt. Anh xoay , vỗ vỗ :
“Dậy thôi.”
“Không dậy , mệt c.h.ế.t  . Anh thì khoẻ quá  ha…”
 kéo chăn trùm đầu.
“Em chắc chứ? Mẹ em còn nửa tiếng nữa tới  đấy.”
 bật dậy, giật điện thoại xem:
Mẹ gọi — cuộc gọi dài 2 phút.
“Anh   sớm?.”
“Mẹ em mà tới, chắc chắn bố em cũng  cùng. Anh cướp con gái cưng nhà  , chẳng thấy lo gì hết.”
“Anh trải đời nhiều , sợ gì mấy chuyện ?”
“Thế tay  run cái gì?”
“Tối qua vận động  quá sức.” —  thản nhiên .
 ném gối  mặt :
“Hy vọng lát nữa  vẫn cứng miệng  như giờ.”
Mẹ  cực kỳ ưng ý Tống Kỳ Ngôn, như thể  mới là con ruột .
  hiệu cho bố, ông  điện thoại   dấu cho .
“Mẹ con bảo, nếu bố dám phá đám, thì chuẩn   khỏi nhà luôn.”
“Bố. Sao bố   lập trường gì cả?”
“Lập trường  no  bụng con ạ…”
Mẹ   sang hỏi:
“Làm gì mà chăm chăm  điện thoại thế?”
“Không…   gì, thời tiết nay  ghê ha.” — bố  gượng, tay  hiệu:
“Tự lo lấy nha con.”
“Mà  mới nhớ, tín vật định tình con trai dì tặng Chỉ Chỉ vẫn còn ở nhà đó.” —   vỗ tay Tống Kỳ Ngôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chi-can-em-nguyen-y-anh-se-vuot-bien-nguoi-de-yeu-em/chuong-9-end.html.]
“Cái gì mà tín vật? Con  ?”
“Con gấu bông con ôm ngủ mỗi tối đó. Quên luôn ?” —    như  đứa ngốc.
Cái gì? Khi nào con gấu đó thành tín vật ?
“Có ai lấy gấu bông  tín vật bao giờ .” —  phản bác.
Mẹ  đảo mắt từ  xuống, ánh mắt  rõ:
“Thế ôm ngủ hằng đêm  gì?”
Hừ, ánh mắt gì thế .  ôm là vì nó êm, đơn giản  thôi.
“Không   dì, nếu Chỉ Chỉ  thích con sẽ tặng cái khác, cho tới khi cô  hài lòng.” — Tống Kỳ Ngôn thản nhiên .
: ????
“Mẹ con bảo lâu   gặp dì, tối nay  ăn chung , con sẽ sắp xếp giúp   nhé.”
“Quá tuyệt.” —   lập tức đồng ý.
Trong bữa ăn, Tống Kỳ Ngôn vui vẻ trò chuyện với  .  chỉ lo ăn, giữ im lặng.
Đột nhiên   hỏi:
“Bao giờ hai đứa tính cưới?”
Tống Kỳ Ngôn  :
“Còn tuỳ Chỉ Chỉ, con lúc nào cũng sẵn sàng.”
~ Hướng Dương ~
 còn  kịp mở miệng thì hai bà   bàn tới chuyện chọn ngày cưới.
Và thế là ... mơ mơ màng màng,  đính hôn luôn.
Tối về, Tống Kỳ Ngôn hỏi :
“Em   cưới sớm ?”
“Không … chỉ là đột ngột quá, em  chuẩn  tinh thần.”
Anh ôm :
“Anh đợi ngày  lâu lắm .”
“Chỉ cần em nguyện ý,  sẽ vượt qua cả biển  để yêu em.” — Tống Kỳ Ngôn thì thầm đầy cảm xúc.
 vòng tay ôm  :
“Tống Kỳ Ngôn, em đồng ý.”
Nếu cả đời  là , thì   ba bữa cơm một ngày, bốn mùa trong năm... cũng đều mang một màu hạnh phúc