CHÊ CÔNG TY CHO ĂN THỊT CÁ ĐẮT ĐỎ, TÔI CHO HỌ ĂN CỎ NHƯ HỌ MUỐN - 5
Cập nhật lúc: 2025-10-19 16:27:47
Lượt xem: 614
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa bắt máy, đầu dây bên vang lên giọng nịnh hệt ch.ó vẫy đuôi:
“Tổng giám đốc Thẩm! Anh thấy chứ? Toàn thể nhân viên thể hiện lập trường rõ ràng ! Chúng tuyệt đối ủng hộ công ty!”
chẳng tốn .
Chỉ buông một câu, giọng lạnh như thép:
“Ba giờ chiều, họp thể.”
Rồi dập máy.
Ba giờ.
Phòng họp lớn im phăng phắc.
Không ai dám thở mạnh.
Tất cả thẳng như đang chờ tuyên án.
nhắc đến cuộc bỏ phiếu, cũng chẳng về trò hề qua.
Chỉ tuyên bố một quy định mới, đủ để định nghĩa cả hệ thống phúc lợi:
“Chế độ tích điểm đóng góp cho nỗ lực.”
“Từ hôm nay, mỗi nhân viên sẽ tài khoản điểm riêng trong hệ thống.”
chỉ tay lên màn hình trình chiếu, giọng đều đặn như đang lệnh.
“Làm , sáng tạo, đề xuất hữu ích – cộng điểm.
Gây rối, bịa đặt, lười nhác – trừ điểm, nặng thì reset về 0.”
Trang kế tiếp hiện lên hàng chữ in đậm:
“Điểm đóng góp sẽ là tiêu chí duy nhất cho phúc lợi bắt buộc.”
quanh, thấy vài khẽ thở phào khi :
“Từ mai, căng tin tiêu chuẩn Michelin sẽ hoạt động .”
Rồi hạ giọng, cắt ngang niềm mừng ngắn ngủi :
“ suất ăn giá 1 tệ sẽ còn là quyền lợi mặc định.
Nó là đặc quyền, chỉ dành cho ai đủ điểm.
Ai đủ, vẫn ăn tại căng tin — nhưng tự trả 50 tệ mỗi bữa. Phần chênh lệch còn do công ty chi.”
thấy Vương cúi đầu, vai run run.
Cả phòng họp im phăng phắc.
Họ hiểu .
Cái trò phản bội họ dựng lên, cuối cùng chỉ khiến họ tự b.ắ.n chân .
Từ nay, còn thứ gọi là “phúc lợi mặc định”.
Chỉ còn quy luật của trao đổi sòng phẳng: giỏi – hưởng xứng.
xuống, từng chữ rõ như d.a.o khắc:
“Công ty , chỉ thưởng cho thật sự nỗ lực.
Không nuôi kẻ rảnh háng đếm phúc lợi.
Và càng nuôi cái loại bưng bát cơm sang c.h.ử.i cho cơm.”
Một tuần , khi sóng yên, nhận cuộc gọi từ một headhunter — lão Lý, tay tiếng trong giới.
Giọng ông hồ hởi:
“Tổng giám đốc Thẩm, chúc mừng nhé!”
cau mày:
“Mừng cái gì cơ?”
Lão sang sảng:
“Cậu Trần Mặc – kỹ sư thiên tài bên Silicon, theo đuổi suốt nửa năm trời đó – gọi cho .
Anh đồng ý về việc ở công ty !”
khựng , tưởng nhầm.
Trần Mặc, từng từ chối hết lời mời, kể cả khi đưa mức đãi ngộ cao nhất ngành…
hỏi , giọng vẫn cố bình tĩnh:
“Anh vì đổi ý?”
Giọng lão Lý khẽ trầm xuống, bật ý nhị:
“Anh nên tự hỏi đấy, Thẩm tổng .
Trần Mặc bảo, theo dõi bộ cách công ty của xử lý vụ căng tin”
cầm điện thoại, nhạt đến mức chính cũng thấy lạnh .
Một vụ hề nội bộ, mà lan sóng sang tận bên Thái Bình Dương — đúng là “nhờ phúc” mấy kẻ rảnh háng thích tự đốt nhà.
Lão Lý ở đầu dây bên hắng giọng, bắt đầu nguyên văn lời của Trần Mặc:
“Lý , nhắn với Tổng giám đốc Thẩm giúp một câu:
Một công ty sợ gây chuyện, chỉ sợ sếp thích giả ngu, ôm cái chủ nghĩa bình quân thối rữa mà ru ngủ tập thể.”
“ từng chần chừ, là vì lo công ty của to quá, bên trong thứ văn hóa nửa nạc nửa mỡ, dĩ hòa vi quý cho lòng .”
“ vụ căng tin khiến sáng mắt.
Công ty đó ranh giới rõ ràng giữa thưởng và phạt, và dám tới cùng.
Không dung túng bọn sai vẫn cố cãi, miệng đạo đức mà ruột thì toan tính.
Biết ai là giá trị thật, ai chỉ là ký sinh trùng đội lốt ‘sức khỏe tinh thần’.”
“Đó mới là môi trường đầu quân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/che-cong-ty-cho-an-thit-ca-dat-do-toi-cho-ho-an-co-nhu-ho-muon/5.html.]
Lão Lý xong, ha hả:
“Tổng giám đốc Thẩm, phục đấy.
Người bỏ cả núi tiền để thương hiệu tuyển dụng: thuê KOL, chạy talkshow, dựng phim truyền cảm hứng…”
“Còn thì ? Chỉ dùng đúng một cái bảng thực đơn mà câu con cá mập đắt nhất ngành.”
“Đây xử lý khủng hoảng , Thẩm tổng ạ.
Đây là pha marketing thương hiệu nhà tuyển dụng đỉnh cao nhất mà từng thấy trong đời.”
cúp máy, bước đến cạnh cửa sổ, dòng xe dày đặc phía — lặng im.
Chưa bao giờ nghĩ, một quyết định lạnh lùng và đầy rủi ro biến thành cuộc sàng lọc sạch sẽ nhất kể từ ngày lập công ty .
Nó quét hết đám ích kỷ tinh vi, mồm hô “công bằng” nhưng sống nhờ ân huệ.
Và kéo về những thực sự hiểu giá trị của chữ “cống hiến”.
khẽ bật — một kiểu tự giễu mà cũng đầy kiêu ngạo.
Hóa , cái gọi là “văn hóa doanh nghiệp hấp dẫn” chẳng cần hô khẩu hiệu.
Chỉ cần công bằng thật, nguyên tắc thật, là đủ để nhân tài tự tìm đến.
Ba tháng , công ty lột xác như da đổi thịt.
Không còn ai lê đôi mách bới móc chuyện lặt vặt.
Thay đó là khí hừng hực — thực tế, rõ ràng, và mục tiêu.
Cả văn phòng giờ chỉ quanh quẩn mấy câu:
“Làm để đẩy nhanh tiến độ dự án?”,
“Có cách nào tối ưu quy trình ?”,
“Tuần bao nhiêu điểm trong hệ thống ‘Người Nỗ Lực’?”
Anh Vương — cái từng lớn miệng châm ngòi cả vụ khủng hoảng — giờ là kẻ đến sớm nhất, về muộn nhất.
Cơm trưa tự mang theo, chẳng dám bén mảng tới suất 50 tệ nữa.
Cắn răng cày ngày cày đêm để gỡ chút thể diện và điểm đóng góp mất sạch.
Chiều hôm đó, nhận một email từ hệ thống.
Báo cáo quý về điểm đóng góp.
Đứng đầu bảng — Tiểu Trương, kỹ sư backend.
Một trai trẻ, trầm tính, chỉ vùi đầu code.
Giữa cơn bão, im lặng việc.
Sau bão, kéo cả nhóm thức trắng đêm tối ưu thuật toán lõi, giúp hệ thống giảm hàng chục triệu chi phí server mỗi năm.
Điểm đóng góp của , bỏ xa thứ hai đến mức ai theo kịp.
Buổi trưa hôm , xuống căng tin.
Không còn cảnh ăn thừa, nhiều.
Chỉ còn mùi đồ ăn nóng và tiếng máy quẹt thẻ tinh tươm.
thấy Tiểu Trương bê khay cơm, bước đến máy.
Cậu đặt thẻ lên.
“Người Nỗ Lực – Cấp 1. Phí ăn trưa: 1 tệ.”
Giọng máy trong trẻo vang lên.
Xung quanh im bặt, những ánh mắt ngưỡng mộ, tôn trọng đồng loạt dõi theo.
Ngay là một từng la làng trong group ngày đó.
Anh quẹt thẻ.
“Người Nỗ Lực – Cấp 4. Phí ăn trưa: 50 tệ.”
Giọng máy lạnh như nước đá.
Mặt đỏ gay, cắm đầu trả tiền.
lúc đó, bếp trưởng Michelin từ bếp bước , tay bưng một món ăn đặc biệt.
Ông thẳng tới bàn Tiểu Trương, mỉm :
“Kỹ sư Trương, đây là suất ‘Năng lượng vô địch’ – Tổng giám đốc Thẩm và chuyên gia dinh dưỡng đích chọn cho .”
“Tổng giám đốc , chỉ thật sự nỗ lực, mới xứng đáng nạp năng lượng nhất.”
Tiểu Trương lúng túng dậy cảm ơn, mặt đỏ bừng.
tựa khung cửa căng tin, khung cảnh mắt, lòng thoáng nhẹ như gió biển.
Cái căng tin từng suýt nổ tung cả công ty, giờ trở thành nơi tôn vinh xứng đáng nhất.
Một chiếc gương phản chiếu công bằng,
Một tấm huy chương cho những từ “than vãn” thế nào.
Lòng và sự rộng rãi — nếu ranh giới bảo vệ, chỉ là món quà cho kẻ vô ơn.
Công bằng — ai cũng như .
Mà là:
“Người nỗ lực, mới xứng đáng tất cả.”
【Kết thúc】