CHÊ CÔNG TY CHO ĂN THỊT CÁ ĐẮT ĐỎ, TÔI CHO HỌ ĂN CỎ NHƯ HỌ MUỐN - 3
Cập nhật lúc: 2025-10-19 16:27:27
Lượt xem: 548
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-10-19 16:27:27
Lượt xem: 548
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Lặp lặp , vẫn chỉ “cỏ” với mấy kiểu phối màu khác — xanh nhạt, xanh đậm, xanh đến mức phát xỉu.
thấy khoé miệng vài giám đốc bắt đầu co giật, mặt ai nấy như nhét cả vườn rau cổ họng.
Giám đốc hành chính chẳng buồn biểu cảm, lật trang kế tiếp:
“Chiểu theo nguyện vọng của nhân viên, để tiết kiệm chi phí và tăng hiệu suất, từ hôm nay căng tin sẽ ngừng phục vụ chiều và đồ ăn khuya.”
Cả phòng họp như đóng băng. Không khí đặc quánh, nặng như chì.
nhấc ly nước, khẽ nhấp một ngụm, giọng to, nhưng đủ khiến từng tế bào trong phòng rùng :
“Thế nào? Đây chẳng là điều hằng mong mỏi ? Giờ đạt , mặt như chịu tang thế?”
Không ai dám hó hé.
gật đầu nhẹ, hiệu cho trợ lý chiếu bản báo cáo khác.
Tiêu đề to tướng:
“Báo cáo ảnh hưởng đến quỹ thưởng cuối năm khi cắt giảm mạnh ngân sách căng tin.”
Nội dung ngắn gọn, súc tích — đủ khiến thông minh xong là toát mồ hôi.
Một công thức đơn giản hiện màn hình:
Ngân sách căng tin giảm mạnh → chi phí vận hành giảm →
Hội đồng quản trị đề xuất: gắn hệ thưởng cuối năm với mức độ đóng góp việc tiết kiệm chi phí.
Nói trắng : tiết kiệm càng nhiều, thì… thể thưởng càng lớn. Còn chia ? Cứ đợi mà xem.
thong thả xuống, quét ánh mắt qua từng khuôn mặt đang tái nhợt:
“Trước hết, vinh danh hai ‘ hùng’ tiên phong trong chiến dịch giảm chi tăng hiệu suất :
— Thực tập sinh Lâm Phi,
— Và Vương, phòng Marketing.”
mỉm , nụ lạnh như dao:
“Nhờ hai hăng hái ‘hiến kế’, công ty mới tiết kiệm cả núi tiền.”
Cả phòng đồng loạt xoay đầu về phía giám đốc Marketing. Mồ hôi rơi lã chã, trán sáng loáng như gương.
đòn kết thúc:
“Hội đồng quản trị yêu cầu lập danh sách đề xuất, cổ xúy và ủng hộ mạnh mẽ việc cắt giảm chi phí. Danh sách sẽ là căn cứ chính để đ.á.n.h giá hệ thưởng cuối năm.”
dừng , nhướng mày, giọng sắc lẻm:
“Giờ thì, ai tự nhận công lao vĩ đại nào?”
dậy, lưng rời khỏi phòng.
Phía — im phăng phắc. Một tiếng thở cũng dám phát.
, hạt giống sợ hãi gieo. Giờ chỉ chờ nó mọc rễ ăn sâu.
Những ngày đó, công ty bỗng bình yên đến lạ.
Không còn ai dám đụng tới chuyện căng tin. Group nội bộ từ trăm tin mỗi giờ bỗng hóa thành sa mạc.
Lâm Phi và Vương ca? Mất hút như từng tồn tại.
Danh sách “vinh danh công thần”? nhắc, mà họ cũng chẳng ai dám hỏi.
Nửa tháng trôi qua.
Tiếng ngáp lan khắp văn phòng.
Tiểu Lý phòng kỹ thuật xin nghỉ ba ngày, bảo “choáng, hoa mắt, rã rời”.
Phòng nhân sự báo tỷ lệ muộn tăng gấp ba quý .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/che-cong-ty-cho-an-thit-ca-dat-do-toi-cho-ho-an-co-nhu-ho-muon/3.html.]
Thỉnh thoảng rót nước, đều vài tiếng than lọt từ phòng :
“ sắp mọc lông lá đến nơi , ngày nào cũng ăn cỏ, đầu óc đơ luôn.”
“Hôm qua code mà thấy vàng bay vòng vòng mắt.”
“Tối qua mơ thấy thịt kho tàu của căng tin cũ, tỉnh dậy thèm chảy nước mắt.”
“Cấm nhắc rau xà lách, thôi là nôn .”
Ngay đó là những lời c.h.ử.i rủa đanh thép:
“Tất cả là tại con nhỏ Lâm Phi chứ ai! Ăn chay cái con khỉ!”
“Còn thằng Vương nữa! Chính miệng nó bảo ‘nếu gì nó gánh’! Giờ mất hút như gián chạy thuốc!”
“Hai đứa đó hại cả công ty! Ăn chẳng ăn, thưởng thì lơ lửng!”
bưng ly nước, mặt lạnh như tiền ngang.
Tiếng lập tức tắt phụp, cả đám cúi đầu như gà mắc mưa.
nhạt trong bụng — lửa bén, chỉ còn chờ nó cháy rụi.
Chiều hôm đó, Vương vây ngay tại bàn việc.
“Anh Vương! Giờ tính ?”
“Chính khởi xướng, một câu chứ!”
Anh toát mồ hôi như tắm, run run gõ tin trong group:
“Mọi bình tĩnh! Tổng giám đốc Thẩm đang thấy chúng chia rẽ đấy!”
“Ông đang lấy tiền thưởng để khống chế chúng ! Không thể cúi đầu ! Phải đoàn kết, phản kháng, đòi quyền lợi!”
Và thế là — “Chiến dịch tự cứu” thứ hai đời.
Họ soạn một văn bản, tên trang trọng đến mức buồn :
“Đơn thỉnh nguyện chung về việc cải thiện suất ăn và điều chỉnh tiêu chí đ.á.n.h giá thưởng cuối năm.”
4 giờ chiều, còn đúng một tiếng tan ca.
Anh Vương chỉnh cổ áo, mặt tươi như hoa, cầm bản đơn bước văn phòng .
Giọng ngọt xớt, kèm nụ giả nhân giả nghĩa:
“Giám đốc Thẩm, đây là tấm lòng của thể em.”
Anh bằng giọng hết sức cẩn thận:
“Dạo ăn suất healthy lâu, cơ thể chịu nổi, ảnh hưởng năng suất.
Bọn em suy nghĩ kỹ, cách đúng là cực đoan.”
Rồi lật bài:
“Vì , mong công ty xem xét khôi phục bữa ăn bình thường. Không cần 150 tệ , chỉ 50 tệ miễn phí là đủ.
Còn chuyện thưởng cuối năm, gắn với chuyện căng tin thì hợp lý, công bằng.”
Một bước lùi, để chuẩn đ.â.m tới.
Đơn “thỉnh nguyện” là chiêu bài khôn ngoan: dùng danh nghĩa tập thể để xóa sạch trách nhiệm, đẩy áp lực lên .
cúi đầu tờ giấy, ngẩng lên — ánh mắt phần kiêu ngạo, tưởng như thắng chắc.
bật . Một tràng khẽ, nhưng sắc như d.a.o cắt.
“Thông minh đấy,” chậm rãi, “thông minh đến mức tưởng thể dắt mũi cả thiên hạ.”
Ngay mặt , nhặt tờ đơn, ngắm nghía vài giây như đang thư tình, bước tới góc phòng, châm lửa.
Ngọn lửa l.i.ế.m dần mép giấy, cháy xèo xèo, khói bốc lên mờ mịt.
Tờ đơn biến thành tro, nhẹ như danh dự của bọn họ.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.