CHÊ CÔNG TY CHO ĂN THỊT CÁ ĐẮT ĐỎ, TÔI CHO HỌ ĂN CỎ NHƯ HỌ MUỐN - 1
Cập nhật lúc: 2025-10-19 16:27:00
Lượt xem: 345
cho xây hẳn một nhà ăn riêng trong công ty, tiêu chuẩn bữa trưa là 150 tệ/, do đầu bếp ba Michelin trực tiếp phụ trách.
Còn nhân viên? Mỗi ngày chỉ trả đúng 1 tệ tượng trưng.
cái nhận là lời cảm ơn — mà là mớ lời tâng bốc công ty bên cạnh.
“Ghen tị quá, bên họ mỗi ngày ăn healthy nhẹ nhàng mà miễn phí luôn!”
“Chuẩn luôn, salad tốn xu nào mà còn sang nữa!”
Những câu kiểu đó lan nhanh như dịch bệnh. Cuối cùng, nhân viên mới cũng mang thái độ lên nhóm công ty:
“Sếp ơi, bọn em thể đổi khẩu vị ạ? Ngày nào cũng thịt cá, ngán tới tận cổ !”
Một đám nhân viên cũ liền hùa theo:
“ đó sếp! Bọn em cần sang chảnh, chỉ cần giống bên công ty thôi — suất ăn healthy 20 tệ, miễn phí là , trả tiền !”
Tốt thôi.
tài trợ bữa ăn tiêu chuẩn 150 tệ, họ chỉ cần bỏ 1 tệ, mà vẫn mơ mộng đống ‘cỏ miễn phí’ 20 tệ của .
những dòng tin nhắn , chỉ thấy nực và chua chát.
Ngay lập tức, gửi email thông báo công ty:
“Theo nguyện vọng của , để trải nghiệm ‘bữa trưa miễn phí’ đúng chuẩn, kể từ hôm nay, tiêu chuẩn bữa ăn giảm từ 150 tệ xuống 20 tệ.
Hủy bỏ bộ món riêng, trái cây và đồ ăn nhẹ.
Thay thế bằng suất ăn healthy đồng bộ với công ty bên cạnh, công ty đài thọ 100%.
Chúc ngon miệng!”
Chiều hôm đó, tầng hai, xuống nhà ăn.
Trên khay là bít tết bò Úc nuôi ngũ cốc, ức gà nấu chậm, cùng hàng chục món ăn kèm phục vụ bởi đội đầu bếp ba Michelin.
Quản lý nhà ăn đến cạnh , giọng chán nản:
“Giám đốc Thẩm, hôm nay nướng dư cả đống bít tết. Nhiều ăn đúng một miếng bỏ, phí lắm.”
khẽ xua tay.
“Không . Miễn họ ăn vui là .”
Mức 1 tệ ban đầu, là để nhắc trân trọng đồ ăn.
giờ xem — vô ích.
cũng chẳng bận tâm. chỉ giữ lời hứa khi khởi nghiệp:
Anh em cùng sẽ ăn bữa cơm ngon nhất thành phố .
Vừa về văn phòng, điện thoại rung.
Group hơn 400 sáng đèn — thông báo từ thực tập sinh mới, Lâm Phi:
“Ngày nào cũng thịt cá đầy bàn, công ty định vỗ béo tụi em đến cao huyết áp ? Em ăn chay, chắc sắp c.h.ế.t !”
nhíu mày.
Nhà ăn mỗi ngày ít nhất năm món rau, thêm quầy salad hữu cơ riêng, cô giả mù chắc?
Chưa kịp trả lời thì ông Vương Ca, nhân viên kỳ cựu, nhảy hùa:
“ ! Phi Phi chẳng sai. Người ăn chay cũng là chứ! Tiền lương đủ trị bệnh cao huyết áp !”
Rồi lão sang đá xoáy :
“Còn nữa, công ty bên cạnh ăn miễn phí , tại bên trả 1 tệ? Giám đốc Thẩm, là đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/che-cong-ty-cho-an-thit-ca-dat-do-toi-cho-ho-an-co-nhu-ho-muon/1.html.]
Group lập tức bùng nổ:
“Chuẩn đấy, 1 tệ cũng là tiền nha!”
“Nói là vì sức khỏe, thấy vì… tiết kiệm thì đúng hơn!”
“Ăn healthy miễn phí mới là đỉnh, ai còn thịt cá nữa !”
màn hình nhảy tin liên tục, chỉ thấy nực đến mức buồn nôn.
Chiều đó, tiếng gõ cửa.
Lâm Phi xông , mặt hằm hằm như sắp biểu tình:
“Giám đốc Thẩm, em đại diện cho tập thể đến chuyện với . Bọn em thể ăn kiểu mãi .”
“Bọn em hy vọng công ty cung cấp suất ăn nhẹ miễn phí, chứ mấy món ‘nặng bụng’ thế .”
Trong lúc cô , vô tình liếc qua điện thoại bàn — trạng thái WeChat của cô cập nhật:
Ảnh chụp trong nhà hàng Nhật cao cấp, chú thích:
“Nhím biển tươi và bò A5 – phần thưởng cho một ngày nỗ lực.”
bật , nhưng gì.
Gần tan ca, ngang phòng , tiếng Vương Ca rì rầm với Lâm Phi:
“Làm lắm! Cứ bám vụ ăn chay mà , ép ông giả vờ ‘nhân đạo, vị tha’ thôi!”
“Làm ầm lên, sợ mất mặt là ổng nhượng bộ. Cắt ngân sách căng tin, chắc đổi thành thưởng tiền mặt, tới lúc đó chia phần cho em!”
Lâm Phi khẩy, giọng đầy tự tin:
“Anh yên tâm, để em lo.”
trở văn phòng, trong đầu dâng lên dự cảm chẳng lành.
Vừa mở app video ngắn, clip đầu tiên đập mắt — đăng: Lâm Phi.
Cô cầm điện thoại, lia ống kính quanh nhà ăn, cố tình chỉ thịt và món nhiều dầu mỡ, bỏ qua salad, rau xanh, trái cây.
Giọng cô run run, mắt rưng rưng, nhạc nền sướt mướt:
“Cứu với! Công ty bắt ăn thịt mỗi ngày, chỉ một ăn chay bình thường…”
Tiêu đề clip chói lóa:
“Lương 5 nghìn, nhưng ép ăn ‘suất cao huyết áp’ giá 1 tệ!”
bấm xem.
Đầu clip cảnh zoom cận thịt cá, chữ phụ đề to tướng: “Bom calo”, “Nhiều dầu nhiều muối”.
Toàn bộ phần rau củ và trái cây miễn phí cắt sạch.
Kết clip là khuôn mặt Lâm Phi nghẹn ngào như sắp tắt thở:
“ cần Michelin, chỉ ăn healthy miễn phí và ngủ nướng cuối tuần…”
Bình luận phía nổ tung:
“Công khai tên công ty ! Gen Z sống thế chứ!”
“Ghê thật, giả danh phúc lợi mà nhồi nhân viên ăn rác, còn thu tiền?!”
dòng chữ cuộn lên ngừng, khóe miệng cong thành nụ lạnh.
Chà.
Một tệ của , đúng là đắt hơn cả lòng ơn của họ.
Có vài bình luận ẩn danh khiến mà chỉ đập vỡ màn hình:
“ là nhân viên của công ty , chứng! Khám sức khỏe càng ngày càng tệ, lương đủ trả viện phí mà còn tự bỏ tiền túi ăn trưa!”
“Món chay ở căng tin chẳng khác gì nhịn ăn, công ty rõ ràng kỳ thị ăn chay!”