CHẠY TRỐN CHỒNG CŨ - Chương 57
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:23:02
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi hồi hộp,tay đưa chiếc điện thoại rọi vào gần sát ngay bức tranh, hai con mắt mở căng hết cỡ để nhìn vào, và bên tôi anh cũng vậy,sao khi cục gạch được lấy ra,anh có phần khá bất ngờ, ánh mắt anh nhìn sang tôi,,anh nói
--Lần đầu tiên sao bao nhiêu năm trời sống ở đây,anh mới biết trong nhà anh có chỗ đặt biệt như chỗ này!
Tôi nhìn lại anh khẽ đáp
--Chắc có gì bí ẩn nên anh không phát hiện ra là đúng rồi. Nè anh nhìn đây này!
Tôi vừa nói vừa đưa tay chỉ vào một bên bức tường đã được làm cho rỗng rồi đưa ra phân tích với anh theo những gì tôi đang nghĩ lúc này.
--Vết tường có lẽ là bị người nào đó đục rỗng cách đây không lâu thì phải vì vết sơn lại còn rất mới đó anh? Cái này thì em biết vì lúc trước ở nhà chồng cũ em cũng hay lén làm như vậy để giấu tiền, và có lần em cũng làm y chang vậy để moi nền nhà lên giấu điện thoại..Nếu đúng như em suy nghĩ thì người đó cũng đã làm giống như em đã từng làm
Trường nghe tôi phân tích anh đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu ,anh nói
--Em nói cũng đúng,để anh xem trong này có giấu thứ gì không?
--Dạ, anh thò tay vào thử xem!
Tôi hồi hộp theo dõi,anh đưa tay vào,lập tức anh rút tay ra,đồng thời trên tay anh cầm theo một chiếc điện thoại nhỏ, loại điện thoại bàn phím đời đầu lúc điện thoại mới ra ấy,không chỉ tôi mà cả anh cũng rất ngạc nhiên, ánh mắt anh nhìn chăm chăm chiếc điện thoại,vô thức thốt ra lời
--Tại sao lại có chiếc điện thoại ở đây?
Tôi đứng cạnh bên im lặng xem xét, cũng chưa nghĩ ra chiếc điện thoại này có gì trong đó mà lại được giấu cẩn thận như vậy,hay chỉ đơn giản là mẹ anh muốn giữ lại làm kỷ niệm thôi? Mặc dù đang mang tâm trạng thắc mắc nửa vời và chưa có câu trả lời nhưng nhìn lên đồng hồ phút chốc đã hơn 3h khuya nên tôi bèn nhìn anh lên tiếng
--Khoan hãy thắc mắc,bây giờ chúng ta đặt viên gạch và bức tranh ngay ngắn lại chỗ cũ rồi cầm chiếc điện thoại này về phòng anh rồi tính tiếp. Gần sáng rồi, nguyên ngày nay anh rút camera ra sợ mẹ em nghi ngờ bà đi về sớm là nguy đó
--Vẫn là em thông minh, anh chủ quan quá rồi,em cầm điện thoại này đi, anh lấy viên gạch lại rồi mình đi ra.
Sương bên ngoài bắt đầu thấm lại, gió lại thổi hiu hiu len lỏi qua những khe cửa lùa vào phòng khiến tôi hơi lạnh khẽ rùng mình. Vừa để mắt xem anh tranh thủ sắp xếp lại mọi thứ yên vị chỗ cũ, vừa lo lắng cứ quay về phía cánh cửa dòm chừng có ai về không?
Cuối cùng hên là mọi thứ diễn ra suôn sẻ, tôi và anh cùng rời khỏi phòng trong tiếng thở phào
_____
Ngồi yên vị trên chiếc giường,dù đã gần sáng nhưng hai đôi mắt chúng tôi đều rất tỉnh táo,chẳng có chút gì là buồn ngủ cả,anh cứ cầm chiếc điện thoại xoay xoay nghiên cứu.
Lúc này tự nhiên nhìn gương mặt anh nghiêm túc vô cùng khiến tôi chợt phụt ra cười, lại sợ anh mắng nên liền đưa tay che miệng lại,phát hiện tôi đang cười,anh liền lườm tôi một phát, anh nghiêm giọng
--Em vui lắm hay sao mà cười như đười ươi nhập vậy?
Tôi nén cười nghênh mặt lên bật lại anh
--Lúc nãy ai không tin em mà,giờ sao ra vẻ suy tư quá vậy, chẳng biết nãy giờ anh suy nghĩ ra gì chưa mà em thấy mặt anh căng lắm rồi đó,áo anh còn ướt đẫm mồ hôi rồi này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chay-tron-chong-cu/chuong-57.html.]
--Giờ anh tin em rồi được chưa cô nương, máy này bỏ lâu rồi hết bin rồi,anh đang nghỉ ko biết nó đang chứa cái gì trong này đây?
Tôi đưa tay giật điện thoại trong tay anh xong cầm lấy ra vẻ xem xét sau đó trả lời tỉnh bơ
--Có thế mà anh cũng mắc công nghĩ à? đem sạt đi rồi mở nguồn lên là được chứ gì!
Anh nghe tôi nói, liền quay sang đưa tay ký đầu tôi một cái rõ đau rồi hắng giọng
--Lấy cái gì mà sạc hả cô nương?
--Thì cáp sạc điện thoại chứ... gì .. à ..mà.,
mà..
Tôi ra vẻ lúng túng như có điều gì đó không đúng, đưa tay lên gảy gảy đầu,ánh mắt cụp xuống im lặng...
Anh nhếch môi cười trêu tôi,tay anh nâng mặt tôi lên
--Sao,nghĩ ra gì mà ấp úng vậy?
Tôi cười gượng,nhỏ giọng đáp lời anh
--Em..em quên, cái này mình đâu có chui sạc của nó..
Đáng lẽ tôi muốn bắt bẽ anh nhưng vô tình bị anh vặn lại làm tôi tiu nghỉu. Đúng là gừng càng già càng cay, trẻ càng lớn càng thâm mà?
Anh lớn hơn tôi, trải qua cũng đã nửa đời người nên bộ não của anh cũng suy luận hơn tôi, lúc nhìn chiếc điện thoại là tôi đã đoán ra nó hết bin cần phải sạc rồi,nhưng tôi lại quên bén cái dây sạc điện thoại loại này nó khác và cũng coi như là hiếm thì lấy gì mà sạt.Chưa nói tới không biết nó còn xài được không hay hư mất rồi.
Biết tôi đang bị hớ nên xụ mặt, anh liền cười đểu một cái,anh đưa tay giành lại điện thoại sau đó tiện tay bỏ qua một bên
Tôi giật mình không biết anh đang định làm gì thì trong phút chốc anh liền cởi phăng chiếc áo anh đang mặc trên người rồi bỏ xuống nền nhà, hai tay anh ôm lấy bờ vai tôi rồi đẩy mạnh tôi nằm xuống chiếc nệm đen huyền êm ái.
Không để tôi kịp phản kháng,anh đã khom mặt anh sát xuống đối diện với mặt tôi,khiến tôi tròn mắt cũng mở to ra nhìn lấy anh. Trường khẽ nở nụ cười, nụ cười đẹp tựa như ánh trăng tròn trên bầu trời bên ngoài ngay lúc này, anh khom xuống cạ cạ chiếc mũi của anh vào mũi tôi để dụ dỗ làm lòng tôi cũng khẽ rộn lên. Anh cất lời vừa đủ cho mình tôi nghe
--Cái điện thoại đó để mai rồi hẳn tính còn bây giờ chúng ta…
Tôi biết anh có ý định gì, dù trong tim đã dấy lên sự yêu thương nhưng vì còn những khúc mắt lăn tăn trong lòng nen4 tôi không muốn. Cứ vậy đưa tay ra ngăn anh lại
--Này.. này.. khoan đã, Sao anh tự tiện quá vậy hả?...Em ...không ..m
---Ưm,ư ., buông em .. r..a..a
Trường không để tôi có cơ hội nói gì thêm nữa liền lập tức áp miệng anh vào miệng tôi đặt lên một nụ hôn rất sâu làm những lời trong miệng tôi vừa định thốt ra liền cắt ngang lại. Tôi không đáp trả anh mà cố tình tránh né, đôi tay bên dưới vụng về đẩy cơ thể anh ra nhưng bất thành