CHẠY TRỐN CHỒNG CŨ - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:22:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Còn tôi sau khi nghe được chú trò chuyện với bên kia thì sự tò mò trong lòng tôi càng trỗi dậy mạnh mẽ,.bản tính tò mò không kìm nén được nên tôi lập tức đưa tay lên lay lay vai chú rồi hỏi ngay
---Mọi chuyện là sao vậy? Chú kể tôi nghe đi được không?
Trong giây phút ấy, chú liền đưa tay chú ra bắt lấy bàn tay tôi .Lòng bàn tay ấm lắm len lỏi vào những kẽ tay tôi rồi nắm chặt lại.Ánh mắt ấy chất chứa bao nhiêu là phiền muộn mà từ khi tôi biết chú đến bây giờ đây là lần đầu tiên chú thể hiện cho tôi thấy. Giọng chú trầm xuống hẳn khi trả lời lại tôi
-Vy nếu như sau chuyện này, tôi khiến mẹ em sẽ phải trả một cái giá rất đắt ,có thể phải đi tù thì em có hận tôi không hả?
-Chú… chú nói gì thế hả, chuyện gì mà tới mức phải đi tù chứ?
Tôi hoảng sợ trước câu nói từ miệng chú thốt ra,Cánh tay tôi e dè rụt ra khỏi bàn tay ấm áp đó..Cứ cho là mẹ tôi bà ấy đối xử với tôi không tốt hay là tàn nhẫn đến mức nào đi nữa,nhưng để mà nói đẩy mẹ tôi vào con đường tù tội dù bản thân tôi chưa biết mẹ tôi đã gây ra những chuyện gì, nghiêm trọng tới mức nào,nhưng đứng về phận làm con mà nói tôi... tôi không muốn thấy mẹ tôi bị như vậy đâu.
Chú cười nhạt khi thấy biểu hiện tôi như vậy. Hai tay chú nắm chặt thành quyền . Chú vẫn trả lời lại tôi nhưng ánh mắt giờ đây đã chất chứa bao nhiêu là đau buồn, nói chuyện cho tôi nghe mà hướng mắt chú chợt nhìn xa xăm
--Tôi hiểu em đang nghĩ gì,nhưng nếu đứng về phía tôi và em là tôi,trải qua những chuyện kinh khủng như thế.Tôi tin em cũng sẽ làm như tôi bây giờ. Bởi chính vì mọi chuyện không đơn giản nên ngay từ giây phút em đứng trước mặt tôi, tôi đã kiên quyết ra tay tàn nhẫn để em rời đi không muốn em nhúng tay vào chuyện này cùng tôi..nhưng cuối cùng ... dù tôi có đối xử thế nào em vẫn một mực chịu đựng, em làm tim tôi tan chảy không thể đuổi em đi được…(chú khẽ nhếch môi nở ra một nụ cười vội vã nhưng đau thắt tim tôi)có lẽ mọi chuyện trên đời ông trời đã sắp đặt sẵn cả rồi, đưa em tới nơi này cũng là ý trời
Gương mặt chú thoáng đượm buồn theo lời chú nói,sau đó chú cũng nhanh chóng đứng bật dậy đi lại phía cửa sổ đứng, chú đứng im lặng như thế,bàn tay để lên cửa sổ bấu chặt lại. Gương mặt hướng ra bên ngoài có lẽ chú đang rất khó chịu..
Tôi ngồi đây nhìn theo bóng lưng rộng lớn đó của chú mà bất giác có chút đau lòng. Có lẽ chú đang khóc thì phải, nhưng sĩ diện người đàn ông không được khóc trước mặt tôi nên chú mới lãng tránh đi như vậy.. Bất chợt tim tôi lại khẽ chùng xuống
Lúc trước tôi cứ tưởng con người chú cơ bản tính cánh bình thường lạnh lùng có từ trong m.á.u rồi,nhưng giờ thấy chú thế này tôi mới hiểu đàn ông bên ngoài càng lạnh bên trong càng bị tổn thương nhiều.Lạnh lùng chỉ là vỏ bọc bên ngoài che giấu sự yếu đuối bên trong không cho người khác phát hiện ra thôi
Chú vẫn đứng im như thế, trầm lặng như thế,dù cho ánh nắng bên ngoài chiếu rọi gay gặt vào người chú vẫn chẳng có dấu hiệu rời đi.. cứ thế mà hai người hai hướng, hai tâm trạng khác nhau, căn phòng vốn dĩ toàn màu đen giờ này lại thêm ảm đạm hơn
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chay-tron-chong-cu/chuong-49.html.]
Tôi...tôi...muốn lắm,muốn an ủi chú lắm nhưng tôi cũng đang rối lắm..
Với những gì chú nói tôi đã lờ mờ đoán ra người hại mẹ chú c.h.ế.t có liên quan tới mẹ tôi rồi,nhưng chuyện mỗi tháng vào ngày mùng một con Ngọc và mẹ tôi vì sao ra khỏi nhà đi tới ngôi nhà đó thì tạm thời tôi chưa đoán ra được.
Và chung quy chú cũng giống tôi chưa đoán ra thì phải nếu không với tính của chú tôi nghĩ chú đã không ngồi im như thế này đâu.
Màn hình máy tính của chú vẫn đang còn sáng đèn và bức hình tôi của mấy năm về trước vẫn được chú lưu giữ cẩn thận nơi màn hình chính,nó khiến cho tôi có chút gì đó hơi xót xa.
Tôi không xót xa cho mình mà là xót xa cho chú nhiều hơn,Hình chụp rất đơn giản cũng chẳng sắc nét như mấy chiếc điện thoại đời mới bây giờ nhưng trong hoàn cảnh đó,để mà nói có thể đứng chụp được tấm hình của tôi rỏ ràng như vậy chắc ko dễ dàng gì đâu và chắn chú cũng đã rất bình tỉnh lắm
Nghĩ tới lần chú nói chú thương tôi từ lúc đó mà tôi dường như chẳng thể nào tin được, cũng ko biết chú nói thật hay đùa, nhưng sao tôi lại thấy có chút gì đó ấm lòng..muốn gạt bỏ những ngại ngùng,những tự ti của bản thân,những lỗi lầm trong quá khứ của người lớn mà quan tâm đến chú lần có thể.
Suy nghĩ dẫn liền với lý trí và tiếng gọi của con tim nên trông giây phút đó tôi đã thật mạnh dạn đứng lên rồi đi thật khẽ đến gần chú hơn.
Nhìn thật gần tấm lưng ấy rồi muốn ôm lấy, nhưng tôi nhút nhát chưa kịp thể hiện ,cánh tay còn đang rụt rè chưa dám vòng qua tấm lưng chú thì bất ngờ chú lại là người xoay lưng lại trước, chú thấy tôi đứng phía sau đang nhìn mình, bỗng biểu cảm của cũng chợt sững lại mấy giây rồi sau đó không nói không rằng chú liền mạnh mẽ dang hai cánh tay ra ôm chầm lấy tôi vào lòng
Tôi đứng hình trước cái ôm này của chú,cái ôm lật ngược tình thế vì ban đầu là tôi dự định chủ động trước với chú mà bây giờ tôi thành người bị động rồi, chú ôm tôi xiếc chặt tới mức cả lồng n.g.ự.c vững chãi của chú áp sát vào cả mặt tôi,
sát tới mức tim chú đập bao nhiêu nhịp tôi đều có thể đếm không sót nhịp nào
Chú chủ động ôm tôi rồi vậy mà tôi vẫn không thể đủ dũng cảm để ôm chú lại nên đôi tay cứ đưa lên lưng chừng rồi cuối cùng lại quyết định buông thõng xuống, có lẽ do tính tôi xưa giờ nhút nhát quen rồi nên trong mọi mối quan hệ tôi đều không cho phép mình cái quyền chủ động thì phải.
Cả hai vẫn im lặng như thế, tôi cũng chỉ biết nép vào lòng chú để chú bớt suy tư thôi, mãi một lúc sau đó, tôi mới nghe chú hít một hơi thật sâu,cảm nhận được cả cổ chú đang nghẹn ngào..giọng nói khàn đi rõ rệt.
Chú trầm giọng cất lời bên tai tôi