Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CHẠY TRỐN CHỒNG CŨ - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:21:14
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

--Mày hâm à,hay là đang ảo tưởng một con nhà quê như mày mà đáng giá 300triệu sao? tốt nhất muốn yên phận thì nên chấp nhận điều kiện tao đưa ra,tao Quế Vân này chưa từng làm điều gì mà bản thân tao ko hưởng được lợi cả.Ngay cả người thân tao nếu cản đường tao tao cũng sẽ loại bỏ ko thương tiếc. Mày hiểu chưa??

Tôi rùng mình,cắn chặt môi đến bật máu, tôi không thể ngờ vì lợi ích vì để có cuộc sống xa hoa như bao người mà mẹ tôi lại thay đổi thành 1 người ích kỷ xấu xa như thế,bà sẵn sàng đánh đổi tất cả để đạt được mục đích mà bất chấp từ mặt cả đứa con gái ruột của bà,cho dù tôi chưa được biết bà muốn tôi sinh con với người bà vừa nhắc đến để làm gì,nhưng qua cách nãy giờ bà nói chuyện tôi đủ thông minh để hiểu sau vụ này thành công bà hưởng lợi ko ích...

Tôi cười gượng nhìn mẹ mình, dáng bà kiêu sa sang trọng, nhìn lại tôi, tấm thân tàn tạ quê mùa, Vân, Vy từ nay sẽ chẳng còn liên quan gì nữa rồi, từ nay bà sẽ là chủ,còn con Về này chỉ là phận tôi tớ của bà Vân mà thôi.

--Sao,suy nghĩ đủ chưa. Muốn làm hay không?

--Dạ con làm.

--Tốt.. con Ngọc đâu ra đây tao biểu.

Nghe bà gọi cô gái lúc nãy mở cửa cho tôi từ đằng sau chạy ra,đứng trước mặt bà ấy cúi đầu

--Dạ bà cho gọi con.

Bà Vân chỉ tay về phía tôi nghiêm giọng

--Mày ở đây dạy việc cho nó rõ sau đó dẩn lên phòng cậu hai mày cho nó làm quen đi. bà đi qua công ty một lúc, tối khỏi chờ cơm bà

--Dạ bà chủ.

.

Bà Vân đi rồi cô gái tên Ngọc chợt quay sang nhìn đối diện với tôi, giọng nói ngọt ngào trìu mến

--Chị tên gì? em tên Ngọc, chắc chị lớn tuổi hơn em ha, em mới 18 thôi

Thấy Ngọc dễ gần nên tôi cũng cởi mở trả lời

--Ừ tôi 20 tuổi tên Vy

--Tên chị đẹp mà người cũng đẹp nữa nha!

Ngọc quá khen rồi, tôi còn thua Ngọc mà. Mà Ngọc nè tôi phải làm công việc gì thế. Cô cho tôi biết được không?

Ngọc nhìn tôi sau đó chỉ tay lên phía cầu thang rồi cất lời

--Việc của chị đơn giản lắm,.hằng ngày chị chỉ cần chăm sóc và vệ sinh cho cậu Trường thôi...còn việc nhà là việc của em chị không cần làm gì cả. Nhưng...

Thấy Ngọc đang nói tự dưng ngắt lời khiến tôi có chút tò mò nên tôi liền dò hỏi

--Nhưng ...sao vậy Ngọc, có việc gì à?

Ngọc chật lưỡi thở dài

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chay-tron-chong-cu/chuong-28.html.]

--Cậu Trường khó tính lắm, từ đó đến giờ gần hai mươi người bà chủ thuê đến nhưng không ở được với cậu nỗi qua 2 tiếng đồng hồ và điều phải bỏ chạy cả, em sợ chị sẽ là người tiếp theo đấy.

Tôi cảm thấy hơi sợ khi nghe Ngọc nói,nhưng cũng thấy chút gì đó khó hiểu vì ko nghỉ người mà Ngọc nói đến đã bị liệt thì có thể làm ra được chuyện gì mà khiến người khác phải sợ đến nỗi bỏ chạy như vậy. Nhưng tự nhiên chợt nhận ra chút bất thường trong lời Ngọc nói, tôi lại thấy thắc mắc một điều nên liền hỏi lại

-- Cậu ta như thế vậy mấy năm qua ai là người chăm sóc cậu ta hả Ngọc?

Lần này tôi thấy gương mặt Ngọc ánh lên đầy tự hào

--Là em làm suốt ấy chị, nhưng thấy em cực quá nên bà chủ tìm người thay thế.

--À.tôi gật đầu chẳng trả lời nửa.

--Thôi chị lên làm quen với cậu đi. Phòng cậu bên tay trái, phòng có cánh cửa màu đen đấy. chị cố gắng làm quen cậu nha.

--Ừ cảm ơn cô

Tôi theo hướng chỉ của Ngọc mà đi lên cầu thang sau đó rẽ trái. Trước mặt tôi là cái phòng có cánh cửa màu đen xuất hiện như lời Ngọc đã nói.Tôi đứng nhìn tự dưng hồi hộp đến kỳ lạ, chợt thấy căn phòng này âm u đến đáng sợ, vì tất cả nội thất đến cách trang trí nhà này đều phủ lên toàn là màu trắng quý phái chỉ duy nhất phòng này lại sơn màu đen huyền bí.

Tôi hít 1 hơi lấy can đảm sau đó đưa tay lên gỏ mạnh mấy cái

1s

2s

3s

Căn phòng im lặng chẳng 1 tiếng đáp trả. Tôi hiếu kỳ đưa cánh tay run run lên đẩy nhẹ cánh cửa ra..len lén hé đôi mắt hiếu kỳ nhìn vào, cả căn phòng cũng toàn màu đen,một người con trai đang ngồi bên giường,tôi chưa kịp nhìn rõ mặt thì bỗng trên trán tôi vang lên một cái bốp...

Cảm giác đau đớn truyền tới, tôi hoảng hồn đưa tay lên sờ lên trán mình,1 mảnh thủy tỉnh ghim sâu vào trán tôi,máu từ nơi vết thương chảy xuống khắp mặt. Bên trong cánh cửa được đóng lại thật mạnh, đồng thời 1 tiếng nói lạnh lẽo, thanh âm to lớn liền phát ra

--CÚT

..Tôi đau quá nên chẳng kịp nghĩ gì liền la lên 1 tiếng

-Á…

Rồi hai tay bịn lấy đầu mà khóc ngất, từ nhỏ tôi có chứng sợ m.á.u rồi nên khi thấy m.á.u là tôi choáng liền xém xỉu. Cũng may nghe tôi la hét,Ngọc dưới nhà liền hớt hãi chạy lên, trông tôi mặt mày xanh lè m.á.u me be bét cô ấy liền đỡ tôi đứng lên rồi kè xuống nhà cho tôi ngồi, sau đó nhanh chóng lấy hộp y tế đi lại sơ cứu rồi băng vết thương cho tôi. Ngọc làm hành thạo tới mức giống như đã quen với việc này thì phải, tôi tuy đang rất run sợ với sự việc vừa rồi nhưng thấy vậy ko khỏi thắc mắc liền hỏi

--Ngọc,bộ chuyện này thường xảy ra lắm à, tôi thấy cô có vẻ quen rồi thì phải?

ngọc băng cho tôi vừa xong,tiện tay đóng hộp y tế lại. cô ấy nhìn tôi tỏ vẻ có lỗi

--Lần nào cũng có người bị, nhưng toàn bị nặng hơn chị không à. Chị bị vầy là may lắm rồi đó, em quên ko nói trước cho chị biết là cậu Trường ko thích người lạ vào phòng mình, chỉ vào được lúc 6h sáng lúc cậu ấy ngủ dậy , và 7h khi cậu chuẩn bị đi ngủ thôi..vô sai giờ thế nào cũng bị cậu đưa vào chỗ chết.

Ngọc trả lời tôi xong liền mang hộp y tế đem cất.Tôi nhìn theo vô tình thấy được cái nhếch mép của cô ấy tự dưng thấy ớn lạnh, chạm tay lên vết thương mình, bất giác tôi có linh cảm cô ấy ko phải người đơn giản thì phải, vì theo lời Ngọc nói tất cả ai vào làm cũng đều bị như tôi nên họ sợ mới xin nghỉ mà hình như điều là do Ngọc cố tình thì phải, cô ta biết rõ giờ giấc của cậu Trường đó nhưng Ngọc lại cố tình để tôi làm sai và bị thương

Có lẽ cô ấy muốn tôi cũng như mấy người trước thấy khó mà rút lui trước.

Loading...