CHẠY TRỐN CHỒNG CŨ - Chương 26
Cập nhật lúc: 2025-06-18 15:21:10
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
mẹ Bình nghe hỏi vẽ mặt bà tự dưng thấy khó coi hẳn chắc đang chột dạ, mà thấy thế tôi sợ ko khéo bà Thu nghi ngờ nên tôi liền trả lời ngay
--Dạ con là con nuôi.
Mẹ Bình thấy tôi chịu phối hợp trả lời mắt bà ấy sáng hẳn vội đi lại gần bên tôi ôm lấy tôi xoa xoa đầu rồi nói theo
--Ờ.ờ con bé là con nuôi tôi đấy ,nó hiền mà giỏi giang thấy thương lắm,nên bà cứ yên tâm.
Thấy bà ta giả tạo mà tôi rợn cả người vì có gì đó không quen khi bà ấy đụng vào người tôi,nhưng giờ mà tôi thái độ gì lại sợ không hay nên cứ đứng im phụ hoạ đôi chút cho bà ta diển. Còn Bà Thu nghe mẹ Bình nói thế liền nguýt dài tỏ ý coi thường
--Thương nó mà bán nó à, bà thương tiền thì có đấy.Mà thôi cũng trễ rồi tôi không có thời gian để đôi co với bà nữa.
bà Thu vừa nói vừa đưa tay mở túi xách bà ấy đang mang trên người lấy ra một ć́ọc tiền đẩy về phiá mẹ con Bình
--Này là 300triệu mẹ con bà đếm đi, xong xuôi tôi đưa nó đi liền. Nói trước sau khi nhỏ này bước ra khỏi nhà bà rồi thì chúng tôi sẽ ko cho nó về đây lần nào nữa cả. Bà đồng ý không?
Nảy giờ Bình đứng cạnh bên nhưng tôi thấy hắn ta cứ im lặng chỉ để mẹ hắn nói chuyện, nhưng lúc bà Thu đưa cọc tiền tôi lại thấy đôi mắt hắn sáng rực,nhanh tay kéo cọc tiền về phía hắn rồi 2 mẹ con hí hửng đếm trước sự khinh bỉ của bà Thu. Còn Tôi lúc này nhìn thấy xấp tiền trước mặt lại tự dưng thấy lòng mình chua xót hẳn.
--Xong chưa,đúng là nhà quê đếm mỗi tiền thôi cũng lâu lắc. --tiếng bà Thu hối thúc
.--Xong rồi, tầm này chắc đủ. Thôi bà đưa nó đi đi --mẹ Bình trả lời
Lần này bà Thu đứng lên kéo chiếc váy ngay ngắn lại rồi quay sang tôi, bà ta lạnh lùng nói
--Này, mày đi theo tao!
Tôi ngậm ngùi cầm chặt cái balo trong tay rồi lủi thủi đi theo bà ấy mà nước mắt vô thức lại rơi xuống..Ra xe bà Thu lên trước tôi cũng vừa định lên theo nhưng chợt nhớ ra một chuyện quan trọng chưa làm nên liền nhỏ nhẹ mở lời với bà Thu
--Dì ơi
Bà Thu thấy tôi gọi bà mà lại không lên xe thì ngay lập tức khó chịu ra mặt, bà liền quát lớn
--chuyện gì mà kêu mà réo thế hả? Mày thấy nắng muốn nám da luôn không?còn ko mau lên xe cho tao nữa?
--Dì cho con xin 5 phút vào trong nhà lấy đồ được không dì,nảy ra vội con để quên.
--Vẻ chuyện, thứ nhà quê như mày có đồ gì đáng giá để mà lấy,đừng có kiếm chuyện mà qua mặt tao?
Tôi thấy bà thu có ý ko cho tôi vào nên tôi liền van xin
--Dì ơi dì ráng đợi con 5 phút thôi à mà 3 phút cũng được ạ, con vào lấy xong là ra liền mà
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chay-tron-chong-cu/chuong-26.html.]
Nghe tôi năn nỉ Bà Thu bực bội liền xua xua tay
--Thôi thôi đi đi..Đi nhanh rồi ra, 5 phút thôi đấy.
Nhận được sự đồng ý tôi liền nhanh chân chạy vào nhà, mẹ con Bình lúc này còn đang đếm tiền, trông thấy tôi trở vào bà ấy liền quát
--Sao mày còn ở đây hả,định nuốt lời à, tao nói cho mày biết tiền này bọn tao lấy rồi, mày c.h.ế.t sống gì đừng phiền mẹ con tao nua nghe chưa?
Tôi chạy vào gấp cũng hơi mệt nhưng nghe bà ta cất lời nói phũ phàng thế này để nói với tôi trong khi mới vừa nhận tiền bán tôi thì tôi đã cực kỳ căm phẫn, tôi trừng mắt nhìn họ coi họ có phải là con người hay không, sau đó tôi liền hừ lạnh mà trả lời
--Bà yên tâm ra khỏi nhà bà là tôi mừng lắm rồi nên chẳng có điên để trở lại đâu. Này tờ giấy nợ đâu đưa ra đây đi chứ?.muốn nuốt tiền dễ dàng cũng nên sòng phẳng cho nhau đi.
Bà ta khó chịu khi không ngờ tôi quay lại nhắc đến tờ giấy nợ, nhưng rồi vẫn đá mắt bảo Bình mở cửa tủ lấy tờ giấy nợ ra đưa tôi, .tôi cẩn thận xem xét xong liền dứt khoát xé nhỏ ra rồi tiện tay chọi vào mặt mẹ con họ sau đó quay bước đi,mặc kệ bọn họ ngồi đấy đang tức tối Bình còn định đứng lên chạy theo đánh tôi nhưng mẹ hắn kịp lôi lại
Tôi đi ra liền leo vội lên xe, thấy lòng chợt nhẹ nhõm hẳn, thôi thì đi trước rồi tính, tôi ko tin ông trời lại bạc đãi tôi mãi đâu.
.
.
.Xe bắt đầu chạy tôi thấy bà Thu ngồi kế bên cứ ôm điện thoại nhắn tin với ai đấy,chốc chốc lại cười tủm tỉm e thẹn, gương mặt lại thoáng đỏ bừng. Tôi dù chưa yêu ai, chẳng biết tình yêu là gì,nhưng tôi đoán chắc có lẽ bà ấy đang yêu thì phải vì những đoạn ngôn tình tôi viết nữ chính e thẹn như vậy 100% là do yêu nam nhân thôi
... còn tôi tôi quay mặt ra nhìn bên đường mãi xem cây cối nhà cửa cứ vùn vụt qua trước mắt nhưng cứ thấy lòng trống rỗng, đến khi cảm thấy đủ mệt mỏi tôi ngồi ngả hẳn lưng vào ghế nhắm mắt lại rồi ngủ quên luôn
..Cho đến khi bàn tay ai đó tác động 1 lực rất mạnh vào bả vai tôi tôi mới giật mình tỉnh dậy. Thấy xe đã dừng lại từ khi nào rồi, bên này bà THu nhìn tôi với ánh mắt không chút hài lòng.
Bà bĩu môi nói
--Gớm ngủ dữ ha, bộ xa quê mày thích lắm à sao mà ngủ dữ thế.
Tôi ngồi bật thẳng dậy, vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo sau dó e dè trả lời
--Dạ tại mấy hôm nay con …
Tôi chưa nói xong tiếng bà thu đã xen ngang
--Thôi đừng có dạ với bị nửa, bọn nhà nghèo chúng bây thì có cả tá lý do, đi ra xe tao dẫn vào nhà.
Bà ta nói với thái độ chảnh chảnh mà hung dữ lắm ,bộ chân mày vẻ sau mà đậm lè xếch lên làm tôi càng thấy sợ hơn liền im thin thít và lặng lẽ chỉ biết đi theo sau. Đôi mắt thì lại tò mò nhìn xung quanh
Ngôi nhà này đẹp lắm,mà phải gọi là biệt thự mới đúng. Xung quanh là cây cảnh pao phủ tạo cảm giác cho người ta dễ chịu, trước bật thềm nhà còn có hai chậu lưỡi hổ to đùng,cao ngất...bà Thu nhấn chuông,liền có có một cô gái tầm tuổi tôi ra mở lể phép cúi đầu chào.
Tôi theo phép lịch śự cũng chào lại nhưng bất ngờ cô ấy cứ nhìn tôi rồi cuời cười giống kiểu đang chọc quê tôi hay gì đó làm tôi cũng hơi ngượng nên chỉ biết cúi đầu mà đi theo bà thu vào trong