--Thôi thôi bây đừng nói gì nữa, bây đi đâu thì đi nhưng đừng ở chung con Trang , .xưa giờ nó ngoan hiền ở chung lại lây dòng đĩ thoả như chúng mày lại khổ con tao đó.
Cha mẹ Trang nói xong liền cúp máy cũng là lúc tôi ngồi thụp xuống cạnh góc tường mà khóc nức nở
Tôi hiểu với người không cha,không mẹ,không gia đình như tôi ra đường sẽ toàn nhận lại cái ghẻ lạnh của người khác chứ chẳng ai đủ cảm thông để hiểu bản thân tôi đã phải đau đớn tủi nhục để vượt qua số phận là như nào đâu?.
Người ở quê họ vậy đấy, thấy giàu thì nịnh,thấy nghèo thì khinh,thấy chút khó khăn là họ liền chạy trốn chỉ tóm lại là vì họ không muốn mang phiền phức vào bản thân họ và gia đình họ thôi.
Cũng bởi thế nên khi nghe những lời nói đấy của cha mẹ Trang tôi chẳng trách họ gì cả, vì họ làm cha làm mẹ nên họ muốn tốt cho con họ là đúng
, tôi chẳng có quyền gì trách móc họ cả, chỉ là tôi trách,trách bản thân tôi vô tích sự chẳng ra gì nên ko nhận đc sự tin tưởng từ người khác thôi.
Tôi ngồi im lặng như thế cho mãi đến gần sáng mới lặng lẽ đi lên gác nằm xuống,vì tôi sợ nếu Trang biết nó lại buồn. Ai nói gì thì nói chớ dù sau đến giờ phút này cũng chỉ có mình nó tốt với tôi thôi, trước sau gì tôi cũng sẽ đi nhưng có đi tôi cũng sẽ ko nói gì về việc cha mẹ nó gọi cho tôi đâu mắc công nó lại buồn.
Do gần sáng tôi mới ngủ nên tôi dậy hơi trễ,lúc xuống dưới con Trang nó đi làm rồi nó còn chu đáo mua sẵn cho tôi hộp cơm để sẵn làm tôi càng thấy cảm kích tấm chân tình nó dành cho tôi nhiều hơn.
Tôi đánh răng rửa mặt xong vừa định mở hộp cơm ra ăn liền thấy trước cửa phòng xe chị Hằng chủ quán tôi làm chạy tới, do chị ấy đang bịt khẩu trang kín mít nên tôi chẳng nhìn thấy thái độ chị ấy như nào,chỉ là trong lúc này tôi run lắm,đậy vội hộp cơm lại đi ra mà trong lòng thấp thỏm trong đầu suy nghĩ kịch liệt lỡ không may chị ấy có đánh tôi cũng kịp tìm đường mà thoát thân.
Tôi lo sợ là thế, nhưng vẫn quyết định đi ra đối diện với chị ấy vì tôi nghỉ tôi chẳng có làm gì sai cả,nếu chị ấy ko phân biệt rõ trắng đen thì tôi đành chịu.
chẳng lẽ chồng chị ấy mất nết như thế chị ấy cũng hùa theo ko hiểu đạo lý chút nào sau..
Thấy tôi đi ra,chị Hằng lột khẩu trang và nón xuống.tôi viễn tưởng chắc sẽ có cuộc đánh ghen xảy ra,nhưng ko chị ấy thấy tôi gương mặt liền cụp xuống,đôi mắt lộ rõ nỗi buồn, trên tay chị cầm 1 phong bì đưa ra trước mặt tôi rồi nói
--Vy này đây là tiền công hai hôm em làm ở quán nè, vụ em và chồng chị cũng có nghe kể rồi. Chị xin lỗi em nha Vy,thằng chồng chị nó dê lắm,chị cũng điên nó ĺâu rồi,mà tại còn nặng nợ nên chị ko bỏ được, thiệt biết bao nhiêu lần nó hứa với chị nó bỏ tật dê gái rồi mà cuối cùng nó vẩn ko bỏ được..trong này cũng có ít tiền chị bù cho em,em thông cảm tìm việc khác mà làm, tính chị bô bô vậy thôi chứ chị ko có xấu đâu nha Vy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chay-tron-chong-cu/chuong-19.html.]
Thấy chị Hằng nói chuyện trở nên lịch sự tôi có chút ko quen ,tôi nhận lấy cái phong bì tiền lương trong tay chị hằng xong liền thở dài gật đầu trả lời
--Thôi chuyện qua rồi chị đừng nhắc lại nữa,em cũng quên rồi.
--Ừ vậy chị cảm ơn em đã thông cảm nha, chứ chị sợ em mà làm ầm lên chắc chị phải dẹp quán quá,.Vậy thôi chị về nha Vy,thiệt tình hôm giờ chị rầu quá.
--Dạ
chị Hằng rời đi mà trong bụng tôi thở phào vì ko nghỉ tình huống lại lật ngược ngoạn mục như vậy,tôi cứ sợ chị ấy giống mấy bà trong phim nghe tin xong là ghen lồng lộn lên rồi tìm tôi đánh tôi bầm dập ko đấy chứ..Nhưng cũng may chị ta biết điều, chứ nói thật tôi đã im rồi mà chị ta còn làm to chuyện chắc tôi cũng không nhịn mãi đâu.
mở phong bì ra xem, trong đó chị Hằng có cho tôi thêm mấy triệu, tôi xem xong sao đó vội cất vào balo, Tôi thay đồ,buộc tóc lên gọn gàng rồi ra ngoài
9h sáng mà nắng Sài Gòn đã lên gần đến đỉnh đầu,xe cộ tấp nập khiến cho đường xá càng thêm nhiều bụi. tôi khó chịu kéo cái khẩu trang nhích lên cao tý sao đó chậm rãi nhìn ngó xung quanh.
Những shop quần áo,mỹ phẩm trải đầy,nhưng sao chẳng có shop nào tuyển nhân viên cả.
Cứ thế tôi đi 1 khúc xa hơn nửa,cũng có mấy quán nhậu cần nhân viên nhưng khi vào hỏi thì người ta yêu cầu tôi phải biết nhậu và có kinh nghiệm trong việc tiếp thị bia , mà mấy việc thế này thì tôi hoàn toàn mù mờ nên thế là cuối cùng phải quay ra
Đi lang thang cho đã đến gần trưa mà cũng chẳng có việc gì ra hồn mà cơ thể đã mệt nhừ rồi,mồ hôi cũng thấm ra ướt cả áo,nên tôi liền tấp vào 1quán nước sát lề đường kêu 1 ly nước mía uống cho đỡ khát, ai ngờ vừa cầm ly nước lên hút một ngụm tôi liền thấy hàng chữ trung tâm giới thiệu việc làm dán ngay ngắn trước cửa nhà kế bên, như vớ được vàng thế là tôi nhanh chân đi tới.
Vào trong với trình độ tôi ko có thế là chị nhân viên ở đấy tư vấn cho tôi 1 vài việc như làm nhân viên nhà hàng,phụ việc ở shop,trông trẻ,dọn dẹp nhà...vv những công việc đấy phù hợp với tôi và mức lương cũng ổn,thế là cuối cùng tôi chốt công việc là dọn dẹp nhà,vì yêu cầu ở đó không quá khắt khe và hơn thế nửa là cho người làm ở lại..
Tôi ra về cầm trên tay cái địa chỉ nhà và số điện thoại,sẵn tiện ghé chợ mua 1 vài món để tối nay đãi con Trang 1 bữa rồi chia tay,xa nó tôi cũng buồn đó nhưng biết sao được khi cha mẹ nó đã lên tiếng như vậy rồi...
Tôi về phòng trọ đầu tiên là dọn dẹp gom góp đồ của tôi ngay ngắn lại để vào balo, nói dọn dẹp cho có vậy thôi chớ quần áo tôi cũng đâu có là bao,chỉ vỏn vẹn 2-3 bộ đồ đã cũ.