Chấp Thoa Sư - Chương 51 - hoàn

Cập nhật lúc: 2025-12-22 01:44:30
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triều Đại Ngu từng quy định hậu đãi thị vệ từng liều c.h.ế.t bảo vệ hoàng gia, nếu quá sáu mươi tuổi vẫn thăng chức ngoài nhậm chức, thể lưu trong cung dưỡng lão.

 

Tiêu Dực ẩn trong cung, giao du với ai, giả vờ câm, ai hỏi là ai, chỉ họ Vạn.

 

Chữ “Vạn” lấy theo chữ “Hoàn” trong Giang Hoàn.

 

Hắn trở là để bảo vệ Giang Hoàn.

 

Lần , chỉ cần nàng gặp bất kỳ nguy hiểm gì, đều sẽ kịp thời xuất hiện, để nàng bất kỳ kẻ nào ức hiếp.

 

Giang Hoàn gọi là Vạn thúc.

 

Tiêu Dực ngắm dáng vẻ trẻ trung của A Kiều khi , trong lòng già cỗi cũng cảm thấy ấm áp lạ thường.

 

Hoàng hậu của thật sự là một .

 

Chỉ là ngũ hoàng t.ử cho nàng tiếp xúc với , chẳng bao lâu cưỡng ép mang nàng .

 

trải qua bao sinh ly t.ử biệt, Tiêu Dực cũng còn cố chấp giữ riêng Giang Hoàn nữa.

 

Chỉ cần nàng còn sống là đủ .

 

Hắn vì tình yêu của mà khiến Giang Hoàn chịu thêm thương tổn.

 

Về , Nguyên Y mang theo Tiểu Hà cung, Tiêu Dực dành thêm tâm sức, lặng lẽ âm thầm chăm nom con nàng.

 

Hắn thích ngắm hai họ.

 

Tình yêu khi xưa từng bỏ lỡ, tấm chân tình thất lạc, đều nhặt nhạnh từng chút một, nâng niu cất giữ.

 

Hắn viện cớ bệnh tật, âm thầm tiếp cận Nguyên Y, lặng lẽ nàng – vị nữ đại phu đang chữa bệnh cho .

 

Cho nên, A Kiều , khi rời xa , những năm tháng một nuôi dưỡng Tiểu Hà, nàng sống thế nào? Đã chịu bao nhiêu khổ sở? Sao đổi đến mức như hai khác biệt ?

 

Tiêu Dực dám nghĩ tới.

 

Nàng là công chúa Giang quốc mất tìm , là hoàng hậu tôn quý của Đại Ngu, là mỹ nhân nâng niu trong lòng bàn tay.

 

Năm xưa ai ai trông thấy dung nhan nàng, cũng hiểu vì thái t.ử si mê dứt.

 

Giang Hoàn vì , mà đ.á.n.h mất dung mạo.

 

, thật sự đáng ?

 

Nguyên Y nhẹ ấn cánh tay , cúi đầu ân cần hỏi han: "Còn đau ?"

 

Tiêu Dực lắc đầu.

 

Hắn còn thấy đau nữa.

 

Nguyên Y chăm chú , khẽ , dậy phòng lấy thuốc.

 

Tiêu Dực cúi đầu, thầm nghĩ: cứ cố tình thương để đến tìm Nguyên Y trị bệnh, quá thường xuyên ?

 

Vả , già của thật sự chẳng chịu nổi mấy nữa.

 

Nguyên Y .

 

"Vạn thị vệ, ông tuy thể chuyện, nhưng trời sinh câm, nếu dùng t.h.u.ố.c điều dưỡng, chừng thể đấy."

 

Tiêu Dực ngẩn . Y thuật của nàng cao đến thế ư?

 

Nguyên Y đặt tay lên cổ họng , mỉm thương lượng:

 

"Ta từng trị câm bao giờ, nhưng hứng thú. Vạn thị vệ, ông chịu để thử xem ?"

 

Nàng nghĩ ngợi: "Ta lấy tiền . ông thường xuyên đến lấy thuốc, phiền một chút, ông chữa ?"

 

Thực , Tiêu Dực hề mắc chứng câm. Hắn chỉ là mở miệng chuyện mà thôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chap-thoa-su/chuong-51-hoan.html.]

Cho nên, nếu đáp ứng nàng, chẳng một cái cớ chính đáng để gặp nàng mà cần tiếp tục tổn hại thể nữa ?

 

Hắn gật đầu.

 

Nguyên Y nở nụ .

 

Tiêu Dực cảm thấy, những ngày tháng như thế , chính là điều luôn mong .

 

Cho đến một ngày, năm Vĩnh Ninh thứ mười sáu đến nữa.

 

Tiêu Dực lờ mờ cảm thấy, cái c.h.ế.t của cận kề.

 

Hắn nhớ đến ngôi mộ của phu quân Nguyên Y.

Hồng Trần Vô Định

 

Ngôi mộ mà nàng nhất quyết cho đụng tới, rốt cuộc bên trong là ai?

 

Tiêu Dực vẫn leo lên núi.

 

Ít nhất một như , mãi mãi ở bên nàng.

 

Khi nàng mang thai, hoảng sợ và cô độc, thể kịp thời xuất hiện, đó là điều tha thiết suốt mấy chục năm qua.

 

.

 

Khi A Kiều của Kỳ Vương vây quanh trêu chọc, Tiêu Dực như từ trời giáng xuống, cứu nàng rời .

 

Chỉ là A Kiều lúc tâm thần hoảng loạn, thần trí hỗn loạn, nhận giọng , ngược còn dọa sợ, hoảng hốt nhảy xuống ngựa chạy mất.

 

lưng Tiêu Dực khi trúng bao nhiêu mũi tên, cả vô lực rạp ngựa, đến dây cương cũng cầm nổi, lúc ngựa rẽ qua khúc quanh, liền ngã xuống đất nặng nề.

 

Con ngựa phát cuồng vì thương, chạy rừng rậm, mất hút còn tung tích.

 

Tiêu Dực gắng gượng bò dậy, kéo lê thể trọng thương, từng bước nặng nề bước tới bên dòng suối nhỏ.

 

Mỗi năm, khi tuyết phủ ngập trời, tất cả chúng sinh đều sẽ đoàn tụ.

 

Yêu hận si mê, sinh ly t.ử biệt, cuối cùng đều gặp , xác mỏi mệt, mới thể an nghỉ.

 

Nơi non nước gặp gỡ, mong thấy bạc đầu.

 

Đây chính là chốn mà nàng hẹn trong thư.

 

Tiêu Dực chậm rãi xuống.

 

Không nàng đến ?

 

Nàng sẽ lừa chứ?

 

Tiêu Dực dần mất m.á.u quá nhiều, cảm giác lạnh buốt, cuộn giữa đám cỏ, lặng lẽ đợi nàng đến.

 

Và chờ nụ hôn .

 

Nó, thực sự tồn tại ?

 

Mặt Tiêu Dực gần như áp sát đất, tầm mắt chỉ cỏ dại rậm rạp, phía gần là một vùng xanh mướt, phía xa là đồng cỏ khô vàng úa kéo dài vô tận…

 

Mắt dần dần mờ .

 

Chỉ còn tiếng suối róc rách, lọt tai càng lúc càng rõ ràng, như tiếng trời vang vọng.

 

Hắn sắp c.h.ế.t ?

 

Ngay khi Tiêu Dực tưởng sẽ mang theo nuối tiếc mà rời khỏi nhân thế, thì thanh âm mong mỏi suốt hai mươi năm rốt cuộc vang lên.

 

"Ta thế nào cũng sẽ gặp ở đây."

 

Nàng tới để thành lời hẹn.

 

cuối cùng cũng nhận nụ hôn mà chờ đợi suốt hai mươi năm.

 

Hoàn.

Loading...