Chấp Thoa Sư - Chương 48
Cập nhật lúc: 2025-12-22 01:42:39
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
Cập nhật lúc: 2025-12-22 01:42:39
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
Nơi lặng ngắt như tờ, một dấu chân , tựa như chốn thần tiên quên lãng.
Hắn men theo dòng suối, lượt tìm kiếm cả thượng nguồn lẫn hạ lưu, chẳng thấy bóng nào, chợt trong đầu vang lên tiếng kỳ lạ.
Dường như là cuộc đối thoại giữa và A Kiều, đến tình cảnh khi A Kiều mất mạng.
Những thanh âm hỗn loạn vô cùng, giọng điệu gần như lặp , nhưng mỗi một “Tạ Trường Ẩn” về cái c.h.ế.t của A Kiều theo một cách khác . Chỉ trong khoảnh khắc, vô địa điểm, vô cảm giác cùng lúc tràn đầu ...
Tạ Trường Ẩn đau đầu như nổ tung, mắt mờ , trời đất cuồng.
Hắn lập tức sụp xuống, lấy nước suối vốc lên mặt.
Cuối cùng cũng yên tĩnh .
Khi xưa A Kiều chia tay , rằng bản còn sức lực.
Vì , thể đến quá sớm, A Kiều còn chạy đến nơi .
Tạ Trường Ẩn dám mạo hiểm chờ tại chỗ, bèn bước quanh quẩn gần nơi đó tìm kiếm, từ gần đến xa, miệng ngừng gọi tên A Kiều.
Dọc đường, gặp của Kỳ Vương, bọn chúng từng vây bắt A Kiều, liền hỏi về hướng nàng chạy, xong tay g.i.ế.c sạch.
Hắn tiếp tục đuổi theo thêm hai dặm, trông thấy mảnh vải áo xé mắc cành cây, chính là áo khoác của A Kiều.
Chứng tỏ bọn dối.
Tạ Trường Ẩn tiếp tục đuổi theo.
lâu, tiến rừng sâu, vẫn chẳng thấy bóng dáng A Kiều .
Cuối cùng chỉ tìm một con ngựa đang gặm cỏ giữa rừng, xung quanh vắng tanh.
Trên cổ ngựa, ngoài dây cương, còn áo khoác ngoài của A Kiều.
Mà thì chẳng thấy .
Tạ Trường Ẩn nhận chân của con ngựa trúng tên, chắc hẳn nổi điên lao , A Kiều hẳn là nhảy xuống giữa đường để thoát .
Mà thể đuổi kịp con ngựa phát cuồng , e rằng cách nàng xa.
Hắn cẩn thận thu áo của nàng, lập tức về.
muộn .
Thái t.ử điện hạ đang ôm lấy A Kiều thoi thóp, n.g.ự.c nàng đ.â.m một đao, m.á.u tươi tuôn xối xả.
A Kiều ngã trong vòng tay Thái tử, nghẹn một ngụm máu, đưa ánh mắt về phía đám .
Nàng đang tìm Tạ Trường Ẩn trong đám đông.
Tạ Trường Ẩn đó, mắt đẫm lệ bi ai, tuyệt vọng đến tê dại.
Lần thứ hai , thứ hai mất nàng.
Nàng hứa với , rằng đợi khi Thái t.ử mười bảy tuổi thành , nàng sẽ nguyện cùng phiêu bạt chân trời góc bể, bù đắp bảy năm vợ chồng lỡ dở.
Vậy mà nàng nuốt lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chap-thoa-su/chuong-48.html.]
Lúc lâm chung, A Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái t.ử mười bảy tuổi, dùng chút tàn, ép chớ lạnh nhạt với tân nương.
Tiểu Thái t.ử hiểu chuyện, trong nước mắt chỉ gật đầu đồng ý.
Tạ Trường Ẩn hiểu .
A Kiều, đúng hơn là Giang Hoàn, nàng tha thứ cho .
Dù đó là một cuộc hôn nhân bất hạnh, nhưng chỉ để thể gặp trong mệnh, nàng vẫn cảm thấy đớn đau, trắc trở đều đáng giá.
Nếu như gặp , thì trải qua cảnh trong lòng từ chối bỏ trốn, gả cho một đế vương yêu, chịu đựng bảy năm lạnh nhạt, thì cứ qua hết thảy những khổ đau .
Ai bảo vẫn luôn đó đợi ?
Hồng Trần Vô Định
"Điện hạ, núi cao sông dài, hẹn ngày tái ngộ.”
A Kiều lưu luyến Thái tử, khi nhắm mắt, khẽ liếc về phía Tạ Trường Ẩn, ánh chất chứa hối hận.
Nàng lời từ biệt với Tiêu Dực mười bảy tuổi, cũng là lời từ biệt với Tiêu Dực ba mươi tuổi.
11
Đời , luôn những quãng thời gian trôi qua nhanh.
Đối với nhiều , đó thường là ngày tháng vui vẻ hạnh phúc.
đối với Tạ Trường Ẩn, đối với Thái t.ử ba mươi tuổi Tiêu Dực, là quãng ngày bi ai tuyệt vọng, trôi qua càng nhanh chóng.
Hắn nghĩ, hẳn là bởi những tháng ngày vui vẻ của quá ngắn ngủi, nên mới nỡ lãng quên, cứ mãi hoài niệm, còn những tháng năm đau khổ, cầu mà , đối với mà quá đỗi quen thuộc, hóa thành bình thản nhạt nhòa, buồn vui.
Có đôi khi, bước đến bến đò chen chúc qua kẻ , quên mất .
Thậm chí, còn quên vì đến bến đò, cũng chẳng rõ đưa bản về phương nào.
Người lái đò hỏi đến phương nào.
Tạ Trường Ẩn mỉm đáp: "Tùy sóng cuốn trôi ."
Thế là nghiêng một chiếc thuyền nhỏ, hai tay gối đầu, ngẩng hai bên bờ núi non xanh biếc, cảm thán trời đất bao la vô cùng, mà bản quá đỗi nhỏ bé, chẳng thể nào dò tận cùng .
Hắn tìm A Kiều ở cả.
Năm A Kiều đ.â.m trọng thương, thần tiên cũng khó cứu, Tạ Trường Ẩn bấy giờ mới nhớ còn một viên t.h.u.ố.c "thoa", lập tức đút miệng nàng.
Nói cũng nực , cho nàng uống thuốc, chính là nụ hôn đầu tiên của và A Kiều kể từ khi xuyên trở .
Hắn mỗi nhớ tới đây, liền thấy nàng thiên vị quá đỗi.
Sớm gặp ngắn ngủi thế , chẳng thèm bận tâm tới mấy tâm tư rối rắm của nàng, nhất quyết ép nàng cùng lúc giữ lấy hai nam nhân mới thôi. nghĩ thế, cũng chỉ là để xoa dịu nỗi đau mà thôi.
Núi cao sông dài, hẹn ngày tái ngộ. Những năm qua khắp núi sông, mà vẫn chẳng gặp A Kiều. Nàng rốt cuộc ?
"Khách quan, rơi lệ ?" Người lái đò kinh ngạc hỏi.
Tạ Trường Ẩn lúc mới nhận đang , nhưng động tác lau nước mắt bình thản, tựa như dòng lệ chẳng rơi, mà là nước mưa từ trời rơi xuống, chỉ rơi đúng lên mà thôi.
"Không , từ nhỏ ."
Câu đúng thật là lời thật lòng.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.