Cháo Ngọt - Chương 21
Cập nhật lúc: 2025-11-01 06:50:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Trên đường đến đây nghĩ mãi, rốt cuộc dạo gần đây gì khiến buồn , nghĩ nghĩ , chỉ nhớ tháng cá cược thua một tháng tiền bữa sáng.” Tiết Ấu Lăng nhét túi bánh lòng , đột nhiên : “Nè, coi như đền nha. nhớ hồi nhỏ dì từng thích ăn bánh bao xá xíu nhất.”
Chu Triều cúi đầu, chiếc bánh bao đưa đến mặt, bất giác sững .
Tiết Ấu Lăng tưởng phản ứng của là vì lỡ nhắc đến “dì”, tim cô khựng , vội đưa tay bịt miệng, muộn màng tự mắng bản một câu. Nhìn Chu Triều, ánh mắt cô đầy hối : “, cố ý nhắc đến.”
Chu Triều chẳng gì, chỉ ngẩng đầu cô, đôi mắt long lanh, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Tiết Ấu Lăng bắt đầu luống cuống. Cô xoay tới xoay lui tại chỗ, bất chợt đập lên đầu , giây tiếp theo nhào tới bên Chu Triều, mạnh mẽ ấn đầu vai .
“…”
Chu Triều kịp phản ứng, gò má đỏ bừng như máu.
Tiết Ấu Lăng chẳng thấy gì, cô tiện tay tắt đèn bàn bên cạnh, dõng dạc vỗ nhẹ lên đầu Chu Triều đang tựa vai : “Ngoan nào, đừng sợ, đang nhớ dì—tối nay để dỗ ngủ nhé.”
Cơ thể Chu Triều vốn đang cứng đờ, câu đó, đôi mắt càng thêm âm u, trong đầu hiện lên vô mảnh ký ức—
Biết bao đêm thuộc, bé non nớt cùng Tiết Ấu Lăng cũng non nớt chẳng kém cuộn giường. Tiết Ấu Lăng ngáp ngắn ngáp dài, tay nhỏ bắt chước bảo mẫu nhẹ vỗ lưng Chu Triều, miệng hát ru theo nhịp chẳng giai điệu.
“Trước khi dì , chúng mãi chơi với thật vui.”
“Người lớn với nhiều lắm, nhưng Chu Triều , chẳng hiểu gì, chỉ nhớ một câu—”
Tại tang lễ, dì bảo mẫu ôm lấy Tiết Ấu Lăng nhỏ xíu, thì thầm tiếc nuối Chu Triều mặc đồ tang phía xa: Thật đáng thương.
Anh còn nữa.
Nhà họ Chu cũng chẳng rõ cần .
Người lớn thì thầm to nhỏ về bé họ Chu. Còn Tiết Ấu Lăng bé nhỏ chẳng nhớ gì, chỉ nhớ dì Chu với gương mặt tái nhợt nắm tay cô, dặn: “Đừng đ.á.n.h , giúp dì bảo vệ Chu Triều ?”
Thế là bao đêm về , khi nô đùa xong, cô bé đều thuần thục vỗ lưng bé, miệng ru khẽ khàng—và nào cũng tự ru ngủ .
Bị kéo khỏi dòng hồi ức, Chu Triều cứng đờ tựa đầu hõm vai Tiết Ấu Lăng. Dưới ánh đèn vàng nhạt, ngẩng đầu, chỉ thấy hàng mi dài của cô buông xuống che khuất mắt, bên tai vang lên giọng nữ trong trẻo: “Thì là nhớ dì —”
“Không , ngoan nào, tối nay dỗ ngủ nhé.”
Mùi hương thanh mát của thiếu nữ như một ngôi băng đ.â.m thẳng tim Chu Triều.
Anh tham lam tận hưởng khoảnh khắc ấm áp , ước gì thời gian dừng ngay lúc , băng giá trong cơ thể như rơi chảo dầu nóng, tí tách... tí tách... nảy nở những hạt giống tình yêu, từng chút từng chút vươn về phía tương lai.
Tình cảm từ khắp bốn phương tám hướng cuồn cuộn kéo đến, Chu Triều bất chợt bừng tỉnh, trái tim thanh xuân cuối cùng cũng mở cửa——
Anh thích Tiết Ấu Lăng.
Ánh mắt len lén né tránh nhưng luôn dõi theo bóng dáng cô mấy ngày qua, ánh lặng lẽ trong lớp học chăm chú theo bóng lưng cô, mỗi một thấy nam sinh khác đến gần Tiết Ấu Lăng mà tim gan chua xót, tất cả đều đang rõ tình yêu mà thiếu niên cuối cùng cũng hiểu .
Tiết Ấu Lăng nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Triều, đó ngáp một cái, khóe mắt ngân ngấn buồn ngủ.
Thật quen thuộc bao nhiêu.
Chu Triều cụp mắt, siết chặt chiếc bánh bao xá xíu nhét tay, ánh mắt khẽ rung lên, bỗng bật khẽ khàng.
Cười khẽ, nhẹ.
Anh dường như bản gì, nhưng vội.
Họ còn cả một tương lai dài phía .
Tấm ảnh cuối cùng nền sân khấu là khoảnh khắc thời thiếu nữ của Tiết Ấu Lăng, khi cô cố dỗ Chu Triều ngủ nhưng ngủ quên , Chu Triều bế phòng, nghiêng đầu ngủ ngon lành.
Dòng chữ bức ảnh còn ngoằn ngoèo tung bay, mà là từng nét từng nét ngay ngắn rằng:
“Hôm nay cuối cùng là ngày cũng nhận rằng, thì yêu em. Chỉ là ... đồ ngốc nhà em, đến bao giờ mới phát hiện đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chao-ngot/chuong-21.html.]
NHAL
Bên sân khấu lặng ngắt như tờ.
Còn Tiết Ấu Lăng sân khấu, nước mắt giàn giụa.
“Ấu Lăng, em đừng tự ti như thế nữa, cũng đừng mấy lời vớ vẩn kiểu bản gì đó.”
Giọng Chu Triều khàn đặc, hít sâu một , nhưng khi mở miệng vẫn run rẩy: “Bởi vì đối với Chu Triều , thế giới ... ai hơn Tiết Ấu Lăng cả.”
Em là mặt trời nhỏ của .
Là ánh sáng nơi bầu trời mà cả đời ngẩng đầu là thể thấy .
Em đến thế nào, cũng cần cố gắng đến mức nào——
Bởi vì, Ấu Lăng, chỉ cần em ở đó, Chu Triều sẽ tới yêu em.
Tiết Ấu Lăng ngơ ngác Chu Triều, cô gom hết kiên định và cố chấp trong mắt lòng, đó, ánh mắt của , Tiết Ấu Lăng chậm rãi giơ tay lên, che mặt .
Khóc nấc thành tiếng.
Chu Triều nghẹn ngào, bước lên hai bước, mạnh mẽ ôm cô lòng, từng cái từng cái vỗ lưng cô, giống như những gì cô từng với :
“Ấu Lăng...”
Chu Triều đừng nữa, nhưng khi mở miệng, gần như bật là chính .
Anh nhẫn nhịn hết đến khác, cuối cùng mới khàn giọng :
“Thế giới chỉ lý lẽ, nhưng thì chỉ thiên vị em, nên em chỉ cần là chính thôi, bảo bối——”
“Anh yêu em, chỉ là dã tâm ấp ủ nhiều năm, mà là tham vọng từng nguôi, cả đời chỉ kéo em lên chiếc thuyền trộm của .”
Chu Triều dỗ , cố tình ngông cuồng như thế, quả nhiên, sân khấu vang lên tràng , Tiết Ấu Lăng ngẩng đầu, cô hờn giận giơ tay đ.ấ.m nhẹ một cái, hít mũi thật mạnh, lúc đây, Tiết Ấu Lăng chẳng còn quan tâm đến hình tượng gì nữa, chỉ chu môi Chu Triều: “Đáng ghét!”
Chu Triều càng rạng rỡ, nhưng càng , ánh mắt dần nghiêm túc.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy trắng mịn của Tiết Ấu Lăng, cổ họng khẽ động, cất tất cả ngông nghênh và tùy tiện, nghiêm túc mở lời: “Anh đúng là đáng ghét, vì——”
“Anh chỉ nắm tay em, hết năm sang năm khác.”
Tiết Ấu Lăng ban đầu là bật , đó rơi lệ ánh mắt dạt dào tình cảm của Chu Triều.
“Vì , thưa quý cô họ Tiết.” Chu Triều nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, nâng mặt cô lên, giọng cũng dịu dàng: “Em nguyện ý bạn gái ?”
Bên khán đài nín thở chờ đợi.
Tiết Ấu Lăng lau nước mắt, chớp chớp mắt, đảo mắt một vòng, thấy ý trong mắt Quan Sơn Nguyệt và Giang Lệnh Yểu sân khấu, thấy vẻ thản nhiên thường ngày của Chu Nịnh lộ một tia an lòng, cũng thấy vẻ mặt từng bạn giống như đang gả con gái.
Cô im lặng lâu, bỗng nở nụ , mạnh bạo giật lấy micro trong tay Chu Triều, đó ấn đầu xuống, vòng tay móc cổ , giọng giận dỗi: “Cao như gì, nhớ cúi đầu xuống, còn nữa——”
Tiết Ấu Lăng vỗ vỗ lên n.g.ự.c , cô cong mắt, từng chữ từng câu, đầy khí thế: “Em mà, em sẽ luôn che chở cho .”
“Cho nên, Chu Triều ...”
“Thật trùng hợp ghê, tuy phản ứng chậm một chút, nhưng em cũng... siêu thích !”
Từ lâu về , tình cảm luôn là từ hai phía.
Tình yêu từ hai phía, khi cả hai nhận trái tim của , thì ngay cả cái c.h.ế.t cũng khó mà chia cắt .
Điều họ mong là cảm xúc nhất thời chớp nhoáng, mà là tâm ý, từ đầu đến cuối, chỉ duy nhất đối phương mà thôi.
Từ lâu đó, khi Chu Triều xuất hiện, trong mắt thiếu nữ còn chỗ cho bất kỳ ai khác ngoài .
Từ đầu đến cuối, tình sâu chẳng phụ quãng xuân đẽ .