" quyền kết bạn, chỉ sợ lừa thôi." Giọng Chu Triều khàn khàn, cúi mắt, như che giấu tia sáng cuộn trào trong đáy mắt: "Đừng giận nữa, cũng đừng tuyệt giao..."
Chu Triều ngẩng lên, thẳng mắt cô, câu cuối cùng đặc biệt nghiêm túc: "Được ?"
Tuổi mười tám, là sự nhún nhường của một thiếu niên, cũng là lời khẩn cầu của một đàn ông.
Tiết Ấu Lăng thoát khỏi dòng ký ức, chợt phát hiện đang c.ắ.n chặt môi từ lúc nào. Cô ngơ ngác gương mặt đang say ngủ của Chu Triều, đột nhiên giơ tay lên, nhưng khi chỉ còn cách mặt vài phân, dừng từ từ rút về.
Dù là ai đúng ai sai, mỗi một cãi là mỗi một Chu Triều cúi đầu .
Trận gay gắt nhất lẽ là vì chuyện của Quan Sơn Nguyệt và Chu Nịnh. Tiết Ấu Lăng bênh vực Quan Sơn Nguyệt, còn Chu Triều bênh trai. Thực chất chẳng ai đúng ai sai, chỉ là sự bùng nổ những cảm xúc dồn nén quá lâu.
Cãi đến cuối cùng, khi Tiết Ấu Lăng tưởng thật sự thể cứu vãn nữa thì Chu Triềuvới vẻ mặt trầm lặng, lưng cửa sổ sát đất lâu mới thở dài một .
Chu Triều xoay , kiềm chế cảm xúc, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối, ánh mắt cô nhún nhường, bất đắc dĩ: "Đừng cãi nữa, chờ thở một lát—"
"Chờ bình tĩnh , sẽ dỗ . Được ?"
Ngoan nào.
NHAL
Thế gian vội vã, thực sự thể ẩn giấu tình yêu trong ngần năm.
Tiết Ấu Lăng nghĩ đến đây, khóe mắt bỗng đỏ hoe.
Từ cái đêm Chu Triều thích , từ lúc rõ ràng cảm nhận nụ hôn rơi cổ chân , cô vội vàng ngượng, vội vàng khiếp sợ, vội vàng rối rắm nghĩ tại Chu Triều chịu tỏ tình, mà quên mất điều quan trọng nhất—
Bản cô thích Chu Triều ?
Đôi mắt ươn ướt cụp xuống, Tiết Ấu Lăng khẽ dời tầm về đường viền cằm gầy gò nhưng sắc nét của Chu Triều—
Là thích đấy chứ.
Sao thể thích .
Trước đây đến cô cũng nhận , nhưng tất cả sự tin tưởng tuyệt đối, sự bướng bỉnh vô tư, những cảm xúc lộn xộn gọi tên , ngày càng tích tụ, tất cả đều là phản hồi cho thứ tình cảm sâu kín của Chu Triều.
Từng chuyện trong sinh hoạt hằng ngày, rõ ràng là những việc chỉ yêu mới .
Tiết Ấu Lăng thể thích Chu Triều.
Trái tim cô từng mở cửa với ai khác—
Hoặc đúng hơn, Chu Triều xưa nay luôn ở trong tim của cô .
Và thế là, sự tỉnh ngộ của Tiết Ấu Lăng rốt cuộc cũng khoan thai đến muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chao-ngot/chuong-17.html.]
Từ lúc bắt đầu rung động, Chu Triều dùng cả thanh xuân để thực hiện một mối tình đơn phương hồi kết. Tình cảm một ánh sáng chiếu tới, nhưng vẫn nâng niu Tiết Ấu Lăng trong lòng bàn tay, cẩn thận chăm sóc, cam tâm tình nguyện cái bóng bên cạnh cô, tiếp nhận phản ứng và hồi đáp—
Vì tình yêu cần nguyên tắc.
Cô gái Chu Triều nâng niu từ nhỏ trong lòng bàn tay , vĩnh viễn cần nguyên tắc gì hết.
Đêm đen đặc như mực, bốn phía xung quanh yên ắng.
Tiết Ấu Lăng hồn, mới nhận lặng lẽ Chu Triều lâu.
Anh vẫn đang ngủ. lúc , lông mày giãn , khóe môi nhẹ cong, dường như đang mơ một giấc mộng .
Tiết Ấu Lăng c.ắ.n môi, mắt ươn ướt. Dường như cuối cùng cô cũng hiểu rõ lòng . Khi về phía Chu Triều, hậu tri hậu giác, đôi mắt hưu của cô ngập tràn yêu thương xen lẫn áy náy.
Cô quá đỗi ngốc nghếch...
Đã để Chu Triều đợi thật nhiều năm.
Tiết Ấu Lăng lau mặt, lặng lẽ dậy, định nhảy lò cò bằng một chân trở về giường. xoay , cô khựng . Quay đầu Chu Triều đang sofa, nghĩ ngợi một lát, cô vẫn nhẹ nhàng rút một tấm chăn, lóng ngóng nhưng dịu dàng đắp lên .
Chu Triều đột nhiên trở , khiến động tác của Tiết Ấu Lăng cứng đờ. Cô bất động thật lâu dám thở mạnh, mãi đến khi thấy phản ứng gì mới thở phào, c.ắ.n răng lặng lẽ lê về giường bệnh.
Tưởng đêm nay sẽ mất ngủ, mà Tiết Ấu Lăng vốn trời sinh là kiểu vô tâm vô phế, chạm gối bao lâu nghiêng đầu chìm giấc ngủ.
Trong phòng bệnh vang lên tiếng thở nhẹ đều đều, dịu dàng như giai điệu ru ngủ.
Nếu câu thì thầm trong lòng khi nãy của Tiết Ấu Lăng mà Chu Triều thấy, chắc hẳn sẽ bật , gọi cô một câu: ngốc nghếch.
Bởi vì Tiết Ấu Lăng vì quá ngốc mà để Chu Triều đợi thật nhiều năm—
Mà là vì Chu Triều đợi thật nhiều năm, cuối cùng mới chờ khoảnh khắc hai tâm ý tương thông.
Từ nhỏ Chu Triều bất cần, trong mang theo khí chất kiêu hãnh gì dập tắt nổi. Còn Tiết Ấu Lăng rực rỡ và bướng bỉnh, là công chúa nuông chiều lớn lên trong tháp ngà.
Từ , nhiều năm về , ngay ánh mắt đầu tiên khi hai đứa trẻ gặp , Tiết Ấu Lăng ngước bằng đôi mắt trong vắt như chứa cả trời , cong cong chào một câu, Chu Triều khi sụp đổ.
Từ đó về , trong mắt còn ai khác.
Thế là trong lòng Chu Triều, một tòa thành âm thầm dựng lên. Giờ đây, cô gái nơi tim rốt cuộc ngộ tất cả, mang theo thẹn thùng, rụt rè bước đến thử mở cánh cổng .
Thật quá.
Thật sự .
Một đêm mộng .