Cái trò hề cuối cùng cũng kết thúc.
Điện thoại rung, dựa tay dậy.
Một tin nhắn hiện lên: “Em chứ?”
Cùng lúc đó, thông báo kết bạn, tên chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Tiêu Tần.”
Tôi rõ Tiêu Tần lấy từ , chỉ và Thịnh Châu thuộc cùng hội.
Tôi thoát khỏi giao diện, dính dáng đến nhóm nữa.
Chợt nhớ lâu về thăm bà, xem dư tài khoản quyết định mua vé máy bay chiều nay.
Tôi lau sạch chiếc xe lăn, đặt góc phòng, chuẩn rõ chuyện khi về.
Trong đó cả chuyện về đôi chân .
Sau khi thu xếp vài bộ quần áo, gọi tài xế giúp mang hành lý xuống.
Chống gậy từng bước xuống cầu thang, thời gian bay muộn, ghé cửa hàng mua chiếc bánh mì.
Ngồi ăn, mở ứng dụng nhắn tin, thấy hàng loạt tin nhắn từ Thịnh Châu và bạn bè .
Tôi lướt qua thoát ngay.
Chỉ những câu hỏi về chuyện giữa và .
Nhắm mắt , tâm trạng mới tạm yên thì tan biến.
Lát , thấy mặc đồ thể thao màu đen xuống bên cạnh.
Tôi sang , nơi khác.
Người đó tiến tới gần hơn.
Tôi ngước mắt , dựa lưng ghế, ngửa mặt : “Ồ, trùng hợp quá nhỉ.”
Tôi nghĩ quen .
Có vẻ nhận ngạc nhiên, giả vờ đáng thương:
“Tôi giúp em vạch trần những việc xa của Thịnh Châu, thế mà em nhận .”
Khi bên Thịnh Châu, hầu như cho ngoài, ngoài vài bạn thì gặp ai khác.
Tôi hỏi: “Anh là Tiêu Tần đúng ?”
Anh khì: “ ! Đây là phần thưởng cho em.”
Trong lòng bàn tay là một viên kẹo dâu.
Tôi rụt tay , nhận.
Tiêu Tần nắm lấy tay , đặt kẹo lòng bàn tay.
“Chúng , em cứ nhận .”
Ánh nắng xuyên qua mái tóc làm mờ nét sắc lạnh, khiến trông dịu dàng hơn.
Tôi giật tỉnh , tự hỏi chúng quen từ khi nào?
Chưa kịp gì, tự nhiên : “Em định chơi ? Thư giãn đầu óc?”
Dù Tiêu Tần nhiều, nhưng khiến khác khó chịu.
“Tôi về thăm bà.”
Anh đáp nhẹ, cúi đầu nghịch điện thoại.
Tôi đồng hồ, gần đến giờ.
“Tôi đây.”
Tiêu Tần vẫn chăm chú điện thoại, ngẩng lên trả lời: “À, thôi!”
Tôi chống gậy bước vài bước, nhớ điều gì, .
Tôi giơ viên kẹo lên, mỉm : “Cảm ơn vì viên kẹo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chan-tinh-gia-doi/chuong-3-chan-tinh-gia-doi.html.]
Nhân viên sắp xếp hành lý xong, dựa ghế từ từ tìm chỗ .
Chưa lâu, một bóng quen cũng xuống bên cạnh.
Tiêu Tần đeo khẩu trang, trông còn ngạc nhiên hơn .
“Chúng đến cùng một nơi !”
Anh như chú cún con vẫy đuôi vui mừng.
Tôi , đáp: “ thật trùng hợp.”
Anh cài dây an , hỏi hứng khởi: “Chỗ đó em quen hơn, chỗ nào chơi ?”
Tôi thấy kỳ lạ, Tiêu Tần con nhà giàu, thường thích leo núi, đảo trượt tuyết, chọn nơi nhỏ bé như Nguyên Thành?
“Nguyên Thành nhiều điểm du lịch nhưng nhiều món ngon.”
Anh gật đầu, lấy điện thoại tìm chỗ thú vị.
Tôi lấy chiếc bịt mắt trong túi, định ngủ một chút.
Trong mơ màng, vì điều hòa quá lạnh, co .
Chẳng bao lâu, cảm nhận chăn đắp lên , cơ thể ấm lên, chìm giấc ngủ.
Lần tỉnh dậy , Tiêu Tần gọi .
Anh nhíu mày: “Đêm qua em ngủ ngon ?”
Tôi chăn , đoán do Tiêu Tần mang đến.
“Cảm ơn .”
Anh chăm chú, gì thêm.
Tôi lúng túng trả lời: “Tôi ngủ cũng tạm .”
Tôi thêm, cúi xuống lấy gậy.
Ánh mắt càng nhíu .
Xuống máy bay, Tiêu Tần tự nhiên cầm cả vali của .
“?”
Anh chân : “Để đưa em về, em một tiện.”
Tôi lắc điện thoại: “Không , gọi xe .”
Tiêu Tần vẫn níu vali buông.
Anh như đứa trẻ giữ món đồ chơi yêu thích.
Tôi thở dài trong lòng.
Có lẽ thương hại vì khó khăn, hoặc bù đắp cho Thịnh Châu.
Nghĩ , lên tiếng: “Thật cần giúp chỉ vì Thịnh Châu …”
Tiêu Tần vốn đang cúi đầu, ngay lập tức lộ rõ vẻ chán ghét khi đến tên Thịnh Châu.
“Tôi với Thịnh Châu.”
Nghe vội vàng giải thích, phần ngỡ ngàng.
Tiêu Tần tự nhiên đặt tay lên cổ, : “Tôi thật sự với Thịnh Châu, giống như .”
Câu cuối rõ, nên hỏi : “Anh gì cơ?”
“Không gì! Dù những việc làm đều liên quan đến Thịnh Châu.”
Tôi gật đầu hiểu ý: “Vậy chúng thôi.”
Nhà bà ở quê, từ bến xe khách còn thêm nửa tiếng nữa mới đến nơi.
Lúc lên xe, chen lấn , Tiêu Tần , một tay nhẹ nhàng đỡ lấy .
Sau khi lên xe, Tiêu Tần cũng đeo bịt mắt , định chợp mắt nghỉ ngơi.