CHÂN TÂM CỦA TRẮC PHI, ĐỔI LẤY AN BÌNH MỘT NHÀ ĐẾ VƯƠNG - 6
Cập nhật lúc: 2025-12-07 16:24:07
Lượt xem: 1,979
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Xuyên chỉ giận một chút thôi, nhanh chóng bước tới, nhảy lên xe cùng và Cẩn Thời.
Vừa yên, Ngọc Xuyên với : "Từ nay trở về cung, đều là những ngày lành."
Ta bóng cây lướt qua ngoài cửa sổ, mỉm : "Thật mấy năm trong chùa, cuộc sống cũng tệ. Dù cũng là tự nguyện đến, ai giam giữ thật sự. Những khi trời , còn thể ngoài ngắm cảnh, thế nên ít nơi."
Ngọc Xuyên: "Vậy thì , chỉ là trong cung quy củ nhiều, khó tránh khỏi gò bó."
Hắn ngừng một lát, thêm: " nhi thần ở đây, chắc chắn sẽ để mẫu phi chịu thiệt."
Ta xoay đầu hỏi: "Oai phong ? Chẳng lẽ cũng sắp ' nhờ con mà quý' ?"
Lời dứt, cả Cẩn Thời và Ngọc Xuyên đều bật .
Sau khi trở hoàng cung, Cảnh Xương Đế ban cho địa vị và thể diện xứng đáng.
tình cảm năm xưa giữa chúng khi còn ở Đông cung, sớm phai nhạt trong những năm chia ly và toan tính, đến mức chẳng còn dấu vết.
Chàng cũng ngu, một khi suy nghĩ thông suốt, hiểu dụng ý sâu xa khi quyết ý rời cung?
Có một ngày chúng cùng , hừ lạnh một tiếng, chỉ : "Nàng đúng là giảo hoạt."
Ta khẽ nâng cằm, thẳng mắt : " bảo vệ đứa con của , chẳng ?"
Ta thẳng thắn, chút né tránh.
Trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc, trong sự sững sờ , dường như còn sinh cảm xúc phức tạp khác, tựa hồ chút cảm động.
Ngày tháng cứ thế trôi từng ngày.
Về , hai thiếu niên đều đem lòng thầm mến cùng một .
Là tiểu thư của Thượng thư bộ Hộ.
Ngọc Xuyên thì che giấu, chịu thừa nhận, còn Cẩn Thời lặng lẽ đến với .
Cô nương cũng thật công bằng.
Có từng hỏi ý nàng, nàng cũng thẳng thắn đáp rằng, cả hai đều là hoàng tử, dung mạo xuất chúng, phẩm hạnh đường hoàng, chọn ai cũng hợp lý cả.
Chúng là bậc trưởng bối, ai can thiệp.
cùng, nhường bước là — Cẩn Thời.
Cẩn Thời, con…
Con đó .
【Cẩn Thời - Hồi ký】
Kỳ thực, vốn thích vị tiểu thư Thượng thư .
Ban đầu, chỉ là vì nhận ánh mắt của hoàng luôn vô thức dõi theo bóng dáng nàng , trong lòng mới nảy sinh chút tò mò.
Mỗi gặp, kín đáo thêm vài .
Nhìn khi du xuân, khi dự yến, mãi thôi.
Kết quả, qua vài như thế, lời đồn "hai hoàng t.ử cùng tranh một nữ tử" liền lan truyền khắp nơi.
Đã là hiểu lầm, thì dĩ nhiên nên do tháo gỡ. Ta chủ động nhắc đến mặt phụ hoàng, trưởng lớn, hôn sự nên sớm định liệu.
Các bậc trưởng bối đều cho rằng là khiêm nhường, đến mẫu phi Thẩm thị cũng lấy áy náy.
Vậy… nên thật ?
Ta sân, đầu ngón tay khẽ lướt qua đóa mẫu đơn đang nở rộ. Ngắt một cánh hoa, khẽ lẩm bẩm: "Nói", ngắt một cánh khác, "Không ".
Cho đến khi cánh hoa rơi đầy chân, trong lòng bàn tay chỉ còn một cánh cuối cùng, mỏng manh.
"Không ."
Khóe môi nhịn khẽ cong lên.
Ta vẫn như cũ, chẳng thành thật.
Giống như nhỏ xà nhà đổ trúng trong đám cháy.
Tỉnh dậy, trán đau nhức, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chan-tam-cua-trac-phi-doi-lay-an-binh-mot-nha-de-vuong/6.html.]
Chỉ là bỗng nhớ bài vở phu t.ử giao học thuộc, nếu lúc "khỏi bệnh", đến hai ngày nữa sẽ tra hỏi.
Thế là trợn tròn mắt, bộ dạng ngây ngô.
khi bắt gặp ánh mắt phụ hoàng, trong đó hề che giấu sự thất vọng sâu sắc, đầu óc bỗng trống rỗng.
Trong khoảnh khắc đờ đẫn , hình như thứ gì đó trong lòng , "rắc" một tiếng mà gãy vỡ.
Từ đó, thật sự rơi mớ hỗn độn .
Khi đó hiểu, vì mỗi mẫu phi Thẩm gặp , ánh mắt luôn tràn đầy áy náy, nhưng cũng vì thế mà nàng đối với càng dịu dàng nhẫn nại hơn bao giờ hết.
Thì , áy náy, sẽ nhận thương yêu.
Là thật ?
Là thật.
Ngay khi phủi cánh hoa cuối cùng trong lòng bàn tay, phía chợt truyền đến tiếng bước chân.
Là mẫu phi Thẩm thị đến.
Bà dừng bên cạnh , nhẹ giọng : “Cẩn nhi, nếu con thật lòng thích cô nương , thì vẫn nên thử tranh một , kẻo hối tiếc.”
Ta : “Mẫu phi thiên vị con quá .”
“Không hẳn ,” bà , “ chỉ nghĩ rằng, con tâm tư sâu nặng, chuyện gì cũng giữ trong lòng, e là cũng thế, suy nghĩ gì cũng nén trong tim.”
Ta dáng vẻ quan tâm của bà, bỗng nhịn mà thật lòng: “Nếu nhi thần cố tình nhường ? Mà là… vốn dĩ từng thật sự thích vị tiểu thư , những hành động tác thành , chẳng qua là thuận theo tình thế mà thôi.”
Mẫu phi Thẩm trầm ngâm suy nghĩ một lát: “Thật lòng thuận theo cũng , mẫu phi chỉ mong con lựa chọn điều gì là trái với lòng nhất.”
Bà dừng , ánh mắt dừng gương mặt , tựa như thấu những cảm xúc ẩn giấu bên trong: “Vậy nên, nếu con thích cô nương , những chuyện đó, thì là vì điều gì?”
Vì điều gì ư?
Có lẽ ban đầu là vì dò xét tâm tư của hoàng , về thì vì thứ “nhường nhịn” mang sự quan tâm phức tạp.
“Mẫu phi, là nhi thần hèn hạ.”
Bà khẽ thở dài, trong tiếng thở trách móc: “Cẩn Thời , con lúc nào cũng nghĩ quá nhiều. Như thể vòng vèo vài bước, thì chẳng thể đổi lấy một chút yêu thương chân thành. con vốn dĩ là một đứa trẻ , cần chứng minh điều gì cả mới xứng đáng đối xử t.ử tế.”
Ta lâu trong sân.
Những lời như từng dòng nước, chậm rãi chảy qua gân cốt vốn căng cứng suốt những năm qua.
.
Có lẽ trận đại hỏa năm đó, phản ứng đầu tiên khi tỉnh chính là mừng thầm — vì thể đổ việc thuộc bài cho cái xà nhà .
Thấy , giỏi, là xà nhà đập hỏng đầu .
Kết quả là đầu óc thực sự trở nên tệ .
Sau đó lên.
cái kiểu suy nghĩ đó, trở thành thói quen.
Thói quen đến mức nhường một mối hôn sự, để xem liệu bà vì thế mà thương xót nhiều hơn một chút.
thì — thế.
Không thuộc bài, vốn thể thẳng rằng cần thêm thời gian.
Nếu kỳ vọng của phụ hoàng quá cao, thì đó là chuyện của , nên để gánh chịu.
Còn nếu một ánh xen lẫn tính toán, một vòng tay ôm mà cần tự đau chính mới —
Thì thể trực tiếp : “Con .”
Thì khi yêu thương một cách trọn vẹn, là thể cứ thế mà vững, hiên ngang thẳng, đưa tay đón nhận.
Ta từ từ buông lỏng bàn tay từ khi nào siết chặt .
Những uẩn khúc vướng mắc trong lòng suốt bao năm, kịp tan hết.
đầu tiên, cảm thấy — chúng nhẹ đến mức thể buông bỏ .
— Hết —