“Em có biết mình đang nói gì không?” Nghiêm Húc híp mắt hỏi.
Mặt Tân Án đỏ ửng: “Anh dám nói anh không thích em sao?”
“Không dám.” Nếu Tân Án lúc này tỉnh táo, sẽ phát hiện ánh mắt Nghiêm Húc nhìn cô tràn đầy ý cười.
Cô hài lòng: “Vậy thì cũng tạm được.”
“Chỉ là anh muốn nói với em khi em tỉnh táo.” Nghiêm Húc nhẹ nhàng xoa tóc cô: “Anh đưa em về nhà trước được không?”
“Không cần!” Tân Án lập tức ôm cổ Nghiêm Húc lẩm bẩm: “Em không cần về nhà, ba mẹ em chắc chắn lại muốn bát quái.”
Cảm nhận được hơi thở của Tân Án bên cổ, Nghiêm Húc hơi cứng đờ, ngồi dậy bế Tân Án lên: “Vậy anh đưa em đến nhà Lâm Du nhé.”
Tân Án gật gật đầu, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Vừa mở cửa, quả nhiên không chút bất ngờ, Lâm Du và Trần Cảnh Hiển đang ghé vào cửa nghe trộm, thấy Nghiêm Húc ra vẻ chột dạ.
“Tân Án tối nay ngủ ở chỗ cậu đi, cậu cũng nhắn tin báo cho chú dì một tiếng.” Nghiêm Húc nói.
Lâm Du lập tức gật đầu: “Yên tâm yên tâm, giao cho tớ đi, đúng rồi.”
Cô cởi áo khoác đắp lên người Tân Án, hơi che khuất nửa khuôn mặt: “Cậu cũng đeo khẩu trang vào đi, nhỡ có paparazzi chụp được thì xong đời.”
Ba người xuống thẳng tầng hầm để xe, đưa Tân Án về nhà Lâm Du.
Đặt Tân Án lên giường, đắp chăn cẩn thận, Nghiêm Húc mới yên tâm rời đi.
Ngày hôm sau.
Tân Án mở to mắt, mọi chuyện đêm qua như một thước phim tua lại trong đầu.
A a a a a a!
Mình hôm qua đã làm cái gì vậy!
Tân Án xấu hổ chui sâu vào trong chăn.
Không chỉ trực tiếp hỏi người ta tại sao không tỏ tình, còn nhào vào anh ấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/chan-dong-thien-kim-toan-nang-thu-nap-dan-em-trong-show-truyen-hinh/chuong-371-em-thich-anh-1.html.]
Đây có phải là chuyện mà Tân Án cô có thể làm ra không!
Không còn mặt mũi nào gặp ai, Tân Án mệt mỏi bò dậy, Nghiêm Húc chắc chắn sẽ không xuất hiện ở nhà Lâm Du đâu.
Nghĩ đến hai ngày nữa còn phải cùng nhau quay chương trình, cô liền đau đầu, cô nhất định phải luyện tửu lượng, không thể cứ như vậy mãi được.
Thu dọn một chút xong, Tân Án định xuống bếp nấu cho mình một bát canh giải rượu, dù sao cô cũng không trông mong Lâm Du sẽ giúp cô nấu.
Cô xoa thái dương chậm rãi đi về phía bếp.
“Tỉnh rồi à?”
Tân Án trợn mắt há hốc mồm nhìn Nghiêm Húc đang nấu đồ ăn trong bếp: “Anh, anh sao lại ở đây?”
Nghiêm Húc quay đầu lại: “Vừa đến không lâu.”
Nói xong giơ chiếc muỗng lên: “Đồ ăn mang về cho em hâm nóng một chút, ngồi xuống đi.”
Nghĩ đến chuyện tối qua, Tân Án tức khắc có chút đứng ngồi không yên, hành động của mình tối qua cứ liên tục hiện lên trong đầu, bây giờ cô cảm thấy không còn mặt mũi nào đối diện với Nghiêm Húc.
“Uống vào sẽ thoải mái hơn.” Nghiêm Húc bưng bát canh đến trước mặt Tân Án, còn mình thì ngồi xuống đối diện.
“Cảm ơn.” Tân Án cúi đầu ăn canh, quán triệt nguyên tắc chỉ cần anh không nhắc đến, tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nghiêm Húc đánh giá cô gái nhỏ trước mắt, đây là định giả ngơ sao?
Anh sẽ không bỏ qua cho cô nữa: “Khách sáo vậy sao? Chuyện tối qua không tính nhận trách nhiệm?”
“Khụ khụ khụ khụ, cái gì cơ?” Tân Án suýt chút nữa bị sặc canh chết.
“À, em định phủi bỏ trách nhiệm sao, không định chịu trách nhiệm với anh à?” Nghiêm Húc thoải mái nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cô.
Nghiêm Húc rõ ràng là đang nói lung tung, cô hôm qua nhiều nhất chỉ ôm anh một chút, sao lại nói như thể hai người đã làm gì đó rồi vậy.
Tân Án bất mãn phản bác: “Em chỉ ôm anh một chút mà cũng phải chịu trách nhiệm sao, vậy Nghiêm lão sư chẳng phải phải chịu trách nhiệm với rất nhiều người sao?”
“Nhớ ra rồi à?” Nghiêm Húc nhướng mày: “Anh không cần người khác chịu trách nhiệm, anh chỉ cần em chịu trách nhiệm thôi.”
Sao còn ăn vạ nữa vậy, Tân Án liếc xéo Nghiêm Húc một cái.