Lương Việt thật sự  thể tin  mắt , đây là bắt Nghiêm Húc   ?
“Chị Lương, trói   , chúng  về thôi.” Tân Án .
“A? Ờ…” Lương Việt cảm thấy đầu óc  như một mớ bòng bong, nhiệm vụ ban đầu của Tân Án là gì nhỉ? Sao  chạy đến đây ?
“Án tỷ! Hay là chị trói em  luôn !” Tưởng Bạch Thanh kêu lên.
Nhậm Phi: Mấy   chút khí phách  !!
Tân Án nhướng mày: “Cũng  thôi,  là cả bọn em cùng về với chị?”
Nhậm Phi và Lương Việt đồng thanh kêu lên: “Không thể!”
“Thôi  .” Tân Án tiếc nuối .
Nhậm Phi ở đối diện đang cố sức nháy mắt  hiệu cho Lương Việt, bảo Lương Việt nhanh chóng dẫn  .
Đi  một đoạn, Tân Án dừng , gỡ chiếc mũ trùm đầu của Nghiêm Húc xuống: “Vất vả cho Nghiêm lão sư .”
Nghiêm Húc cúi xuống  thoáng qua đôi tay  trói chặt của .
“Hắc hắc, Nghiêm lão sư thông minh như , để phòng Nghiêm lão sư giở trò gì, nên cứ để em nắm    .”
Thấy Nghiêm Húc   với vẻ suy tư, Tân Án chợt nhận    sai, vội giải thích: “Khụ khụ, nắm dây thừng .”
[Cười c.h.ế.t mất.]
[Nghiêm đế    áp trại phu nhân !]
[Thế giới của hai !]
[ còn tưởng kỳ đầu  chung khung hình chứ! Không ngờ ông trời thương xót a!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chan-dong-thien-kim-toan-nang-thu-nap-dan-em-trong-show-truyen-hinh/chuong-359-bat-coc-nghiem-huc-1.html.]
Lương Việt dọc đường  đều cẩn thận suy nghĩ,  thấy Nghiêm Húc  tháo khăn trùm đầu  thì đột nhiên lóe lên một tia sáng, cuối cùng cũng phát hiện   gì đó  : “Từ từ, đối diện    thể  thấy định vị của em , tại  họ  phát hiện ?”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Tân Án im lặng  đầu .
“Chúng   thấy cô  động đậy.” Nghiêm Húc cũng nhận  điều gì đó: “Em tháo định vị   ?”
Thấy ánh mắt Lương Việt sắp bốc lửa, Tân Án gãi đầu: “Em chỉ vô tình thấy cái định vị ở mạch bên trong,  đó vô tình tháo nó ,  vô tình đặt nó ở trong căn cứ.”
Thảo nào, thảo nào! Lương Việt hận    để mắt đến Tân Án nhiều hơn,   cô chơi một vố.
“Khó trách định vị của em luôn bất động, chúng  cứ tưởng em định  chờ sung rụng.” Nghiêm Húc bất lực lắc đầu.
“ em đúng là đang  chờ sung rụng mà, bắt  một con thỏ  đây .” Tân Án đắc ý  Nghiêm Húc.
“Được thôi,  bây giờ  là tù nhân, Tân lão đại định xử trí ANH thế nào đây?” Nghiêm Húc khom lưng,  vẻ cung kính hỏi.
Tân Án giật  lùi  một bước, Nghiêm Húc  uống nhầm thuốc  ? Đang  trực tiếp mà  cái gì thế : “Không dám nhận  dám nhận, chỉ là bắt  về căn cứ giúp đỡ thôi.”
Không hiểu vì , những lời Tân Án  về việc trở về căn cứ, Lương Việt   thấy an tâm đến .
Chỉ cần ở trong căn cứ, sẽ   ngoài gây chuyện nữa.
“ ! Chúng  còn   tìm dược liệu nữa.” Tân Án nhớ  nhiệm vụ ban đầu,   Nghiêm Húc  chút khó xử.
Dù  thì   vẫn đang  trói.
“aNH sẽ  chạy.” Nghiêm Húc bất đắc dĩ .
Cứ trói mãi cũng  , bây giờ cũng   xa , Nghiêm Húc  chạy cũng   chạy  , nghĩ , Tân Án liền cởi trói cho Nghiêm Húc: “Nghiêm lão sư vất vả , ngại quá.”
“Không còn cách nào khác, bây giờ  là tù nhân mà, còn  trông cậy  Tân lão đại xử lý nhẹ nhàng thôi.” Nghiêm Húc xoa cổ tay .
Người    bắt đầu  chuyện kiểu kỳ quái thế , Tân Án thầm nhủ, nhưng cũng chú ý đến động tác xoa cổ tay của Nghiêm Húc, cô nhớ rõ ràng  trói  lỏng mà, chẳng lẽ  cọ xát ?
“Nghiêm lão sư, tay   chứ?” Tân Án  chút lo lắng hỏi.