Quan chỉ huy vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh băng: “Ngày mai bắt đầu huấn luyện. Có vài điều quan trọng   nhấn mạnh.”
“Thứ nhất, dù các cô là ngôi  lớn đến , một khi  đặt chân  đây, hãy quên hết  thứ  . Tất cả hành động  tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của .”
“Thứ hai, khi thực hiện bất kỳ mệnh lệnh nào,  nhanh chóng.   thích sự chậm trễ.”
“Thứ ba, đợt huấn luyện   giống những trò đùa  đây của các cô. Ai cảm thấy  thể chịu đựng  thì  thể rời  bất cứ lúc nào. Các cô  rõ ?”
Cả năm  đồng thanh đáp: “Rõ!”
Đêm nay, họ  mới đến,  cần  huấn luyện ngay. Đây là  thời gian để năm   thể nghỉ ngơi và  quen với môi trường.
Buổi tối, năm  co ro  chiếc giường tập thể lớn, ai nấy đều run rẩy vì lạnh.
“Trời ơi, lạnh quá! Ngủ  ván chắc còn buốt hơn.” Lâm Như Hàm rụt sâu  trong chăn.
Tân Án  quanh  đề nghị: “Hay là hai   dùng chung một cái chăn,  lấy hai cái còn  lót xuống  giường?”
“Được đó!”
Nhờ  thêm lớp chăn lót, cuối cùng   cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Một lúc , khi  thứ  yên tĩnh, Phạm Hân đột nhiên : “Mọi   để ý là ở đây hình như   nhà ăn ?”
“Vậy hả?” Lưu Tinh Vũ  mấy quan tâm.
“Thế chúng  ăn uống thế nào? Chẳng lẽ  tự lên núi kiếm đồ ăn ?” Lâm Như Hàm lo lắng hỏi: “Án tỷ,   kinh nghiệm vụ  ?”
“Khụ khụ,  ngọn núi trọc lốc thế , chắc chẳng  gì .” Tân Án lắc đầu.
Năm  cứ thế trò chuyện nhỏ nhặt  dần dần   trong giấc ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/chan-dong-thien-kim-toan-nang-thu-nap-dan-em-trong-show-truyen-hinh/chuong-202-tro-thanh-tu-binh-1.html.]
Hai ngày  đó là những ngày huấn luyện thể lực khắc nghiệt như địa ngục. Ngay cả khi trời mưa to, họ vẫn   bò  mặt đất. Nếu  thì  tập kéo những vật nặng. Cường độ huấn luyện cao hơn   nhiều. Mỗi ngày trở về lều, cả năm  đều mệt mỏi đến mức  còn sức lực, thậm chí quên cả việc bôi thuốc cho những vết bầm tím mà ngủ say.
Năm  cũng hiểu lý do vì    nhà ăn. Mỗi bữa ăn, nhân viên hậu cần sẽ mang những thùng lớn đến, mỗi  chỉ  một muỗng nhỏ.
Rạng sáng ngày thứ ba,  lúc bốn giờ.
Một tiếng chuông báo động chói tai vang lên, xé tan màn đêm yên tĩnh. Tân Án lập tức bật dậy, đánh thức bốn  còn .
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Nhờ  sự nhắc nhở  đó của đạo diễn  xe,   phản ứng  nhanh, vội vàng bật dậy mặc quần áo.
Tân Án là  đầu tiên thận trọng hé đầu  khỏi lều. Cô  thấy bên ngoài  một nhóm  mặc đồ đen, đang vác s.ú.n.g   khắp nơi. Họ dường như đang tìm kiếm và  vẻ như sắp đến cái lều của họ.
“Tiểu Tân, tình hình bên ngoài thế nào?” Tần Toàn lo lắng hỏi.
“Cảm giác như  một đám quân địch xông , ai cũng mang s.ú.n.g cả.” Tân Án thì thầm.
“Cái gì? Chẳng lẽ ngoài chúng    còn ai ở đây ? Sao   địch tấn công ?” Phạm Hân kinh ngạc thốt lên.
Tân Án: “Đây chắc chắn là diễn tập thôi.  đoán họ  thử xem chúng  sẽ phản ứng thế nào khi đối mặt với quân địch.”
Trong kiếp , Tân Án cũng  từng sử dụng những bài huấn luyện tương tự cho binh lính của . Mục đích là để rèn luyện tinh thần thép,  sợ hãi  nguy hiểm. Vì , cô nhận  ngay đây là một bài kiểm tra.
“Có  ở đây!” Một giọng  xa lạ vang lên từ bên ngoài lều. Chưa kịp để năm  phản ứng, một đám  áo đen  xông thẳng , áp giải cả năm   ngoài và trói chặt bằng dây thừng.
“Chỉ huy của các cô ?” Một  đàn ông áo đen,  vẻ là thủ lĩnh, chĩa khẩu s.ú.n.g  năm  và hỏi.
“Chúng  chỉ đến đây để trải nghiệm cuộc sống, chúng   .” Tân Án bình tĩnh trả lời.
Người áo đen: “…”
“Đừng  ngắt lời ! Chỉ huy của các cô ở !” Người áo đen  2 giận dữ quát.
Tân Án bất lực lắc đầu: “Anh  chúng   giống binh lính ở đây ? Ở   một doanh trại quân đội chỉ  năm cô gái xinh  như hoa ở một  thế ?”