Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình - Chương 138: Hầm rượu dưới mặt đất (1)

Cập nhật lúc: 2025-03-10 10:39:41
Lượt xem: 16

Tưởng Bạch Thanh run lẩy bẩy, dù biết đây chỉ là diễn viên zombie, nhưng gặp phải chúng ở nơi hoang vu thế này, cô vẫn không khỏi kinh hãi. Xung quanh chẳng có chỗ nào để trốn cả.

Tân Án cảm nhận được sự sợ hãi của Tưởng Bạch Thanh, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô vỗ về trấn an.

Ba con zombie chậm rãi tiến lại gần, từ phía sau lùm cây mà họ đang ẩn nấp, chúng thò đầu ra, vừa vặn chạm mặt Tân Án và Nghiêm Húc đang ngẩng lên nhìn.

Nhưng lũ zombie nhanh chóng dời ánh mắt, hướng sự chú ý đến những hộp cơm đang bày ra trên mặt đất. Một con zombie đưa tay túm lấy một hộp cơm, ngó nghiêng trái phải, còn đưa lên mũi ngửi ngửi.

Tổ đạo diễn đúng là quá đáng mà! Đến cơm trưa của người ta cũng không tha! Tân Án thầm oán trách trong bụng, mắt vẫn không rời khỏi lũ zombie, cố dùng ánh mắt để xua đuổi chúng.

Nhưng zombie nào có sợ ánh mắt của cô, chúng nhận lệnh của đạo diễn là phải đến quấy rối, phá đám bữa trưa yên bình của Tân Án và đồng đội.

Tân Án đành bất lực nhìn zombie cuỗm đi sạch sành sanh bữa trưa của họ.

Đợi đến khi tiếng bước chân zombie đi xa dần, cả nhóm mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi thẳng dậy.

“Cơm trưa của chúng ta bị cướp mất rồi, thật là hết nói nổi mà.” Hà Thư lầm bầm, cậu vẫn còn chưa no bụng đâu.

“Em muốn đi nói đạo lý với zombie chắc?” Tân Án nói: “Đi thôi, xem quanh đây còn nhiều zombie không, chắc chúng cũng tản đi hết rồi.”

Mấy người lập tức lên đường, trên đường đi cũng gặp không ít zombie, nhưng họ cố gắng né tránh nên mọi chuyện vẫn khá suôn sẻ. Đến xế chiều, họ cũng đến được khu “sở nghiên cứu virus” như bản đồ chỉ dẫn.

“Cái này mà là sở nghiên cứu á? Trông cứ như hầm ngầm bỏ hoang ấy chứ!” Hà Thư kinh ngạc nhìn xuống chiếc thang dây dẫn xuống lòng đất.

“Chắc là hầm rượu cũ hay gì đó thôi.” Tưởng Bạch Thanh suy đoán: “Nhưng mà như này ghê quá, toàn bóng tối dưới lòng đất thế này, chẳng phải là môi trường sinh sống lý tưởng cho zombie sao?”

Năm người nhìn xuống hầm ngầm tối đen như mực, không thấy rõ được gì bên dưới, đều có chung dự cảm chẳng lành.

“Chúng ta bàn bạc kỹ rồi mới xuống đi.” Tân Án cảm thấy chuyện này không thể nóng vội: “Tốt nhất nên có hai người ở lại trên này canh chừng tình hình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chan-dong-thien-kim-toan-nang-thu-nap-dan-em-trong-show-truyen-hinh/chuong-138-ham-ruou-duoi-mat-dat-1.html.]

Lâm Thi Quý có chút lo ngại: “Nhỡ dưới kia không đủ người thì sao, chúng ta cũng không biết tình hình bên dưới thế nào, rộng lớn ra sao nữa.”

“Nhưng nếu tất cả chúng ta cùng xuống, nhỡ có chuyện gì xảy ra, cùng nhau biến dị hết thì coi như xong đời.” Tân Án phân tích: “Tốt nhất vẫn là chia nhóm ra đi từng đợt, nếu thiếu người thì lại gọi người xuống sau cũng được.”

Nghiêm Húc gật đầu đồng ý: “Đây là cách an toàn nhất.”

Ngay sau đó, quyết định khó khăn lại đến, Hà Thư mặt mày khổ sở: “Hay là để em ở lại trên này đi.”

Cậu biết không thể để một cô gái ở lại một mình trên này, mà Nghiêm Húc rõ ràng là người có năng lực nhất, xuống dưới sẽ hữu dụng hơn, vậy nên cậu chỉ còn cách hy sinh vì nghĩa lớn.

“Tôi ở lại với cậu.” Tưởng Bạch Thanh lấy hết dũng khí lên tiếng.

“Được, vậy hai người cứ ở lại trên này hỗ trợ nhau.” Tân Án dứt khoát đưa ra quyết định, vậy là cô, Lâm Thi Quý và Nghiêm Húc sẽ xuống hầm: “Chúng ta sẽ dùng tiếng huýt sáo làm tín hiệu liên lạc. Nếu mọi người nghe thấy tiếng huýt sáo, tức là chúng tôi cần trợ giúp. Còn không thì cứ tìm chỗ nào an toàn mà nấp cho kỹ, đừng xuống đây vội.”

Nghe Tân Án nói cứ như đang dặn dò hậu sự, Tưởng Bạch Thanh không hiểu sao lại cảm thấy một luồng nhiệt huyết sôi trào: “Án tỷ, Thi Quý, thầy Nghiêm, mọi người cẩn thận nhé!”

Sau khi thống nhất kế hoạch, ba người chuẩn bị men theo thang dây xuống hầm. Tân Án theo thói quen định xuống trước, liền bị Nghiêm Húc ngăn lại: “Để anh xuống trước.”

Nói rồi, Nghiêm Húc mặt không đổi sắc bắt đầu leo xuống. Khoảng một phút sau, từ dưới đáy vọng lên tiếng vọng của Nghiêm Húc: “Xuống được rồi, xuống đi.”

Sau đó, Tân Án cũng chậm rãi leo xuống. Ánh sáng phía trên đỉnh đầu ngày càng mờ đi, cho đến khi Tân Án cảm thấy mình hoàn toàn rơi vào bóng tối bao trùm. Một bàn tay từ phía sau đưa tới, nhẹ nhàng nắm lấy hai cánh tay cô, đỡ cô đứng vững.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

“Cẩn thận.” Giọng Nghiêm Húc trầm thấp vang lên từ phía sau.

Chưa kịp để Tân Án nói gì, từ trên đỉnh thang đã vọng xuống tiếng Lâm Thi Quý: “Án tỷ, em xuống được chưa?”

“Xuống đi.” Tân Án đáp.

Đợi đến khi cả ba người xuống đến đáy hầm, họ đều có chút bối rối khi đối diện với bóng tối trước mắt.

“Chúng ta đi lên phía trước xem thử đi.” Tân Án đề nghị.

Loading...