Chấn Động! Thiên Kim Toàn Năng Thu Nạp Đàn Em Trong Show Truyền Hình - Chương 137: Tiến vào rừng cây (2)
Cập nhật lúc: 2025-03-10 10:21:13
Lượt xem: 13
Đang lúc cô miên man suy nghĩ, tấm lều vải phía sau lưng bị người kéo ra, Nghiêm Húc bước ra, thấy Tân Án đang đứng bên cửa sổ thì hơi khựng lại: “Sớm vậy?”
“Sớm.”
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Nghiêm Húc cũng tiến đến bên cửa sổ, cùng Tân Án nhìn ra ngoài: “Zombie đi hết rồi à?”
“Chắc là vào rừng cây trú ẩn rồi.” Tân Án gật đầu, lại nhớ tới suy đoán vừa nãy của mình: “Mà này, em có một linh cảm chẳng lành.”
Cứ như đã đoán trước được cô sẽ nói gì, Nghiêm Húc rất tự nhiên tiếp lời: “Em cảm thấy trong rừng cây cũng sẽ có zombie?”
“Đúng vậy.” Tân Án bất ngờ vì Nghiêm Húc thế mà mấy lần đều có thể nhanh chóng đoán ra ý nghĩ của mình: “Anh nghĩ tổ chương trình sẽ để mặc chúng ta tự do đi lại trong rừng cây ban ngày chắc?”
Dù sao thì cô cảm thấy chuyện đó là không thể nào.
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Nghiêm Húc thế mà còn hỏi ngược lại cô.
Tân Án nghĩ ngợi một lát: “Trước đó nói là dính phải m.á.u zombie là sẽ bị biến dị đúng không, vậy chúng ta mặc quần áo dày thêm một chút, với lại hôm qua em để ý thấy, zombie thính giác cũng không nhạy lắm, nếu chúng ta bất động, bọn chúng chưa chắc đã cảm nhận được sự tồn tại của chúng ta.”
Đêm qua cô đã đặc biệt tiến sát đến cửa sổ, giữ im lặng tuyệt đối, zombie ngoài cửa sổ quả thực không hề có phản ứng gì. Điều này cho thấy, nếu họ có thể cẩn trọng giữ im lặng, len lỏi ra khỏi vòng vây zombie cũng không phải là chuyện bất khả thi.
Đợi mọi người tỉnh giấc thu dọn đồ đạc xong xuôi, họ liền bắt đầu xuất phát làm nhiệm vụ.
Trước khi đi, Tân Án sang gõ cửa phòng bên cạnh: “Lăng Hi, chúng tôi đi đây.”
“Mấy cậu cẩn thận nhé, chúng tôi sẽ ở nhà trông coi cẩn thận cho.” Lăng Hi có chút lo lắng dặn dò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chan-dong-thien-kim-toan-nang-thu-nap-dan-em-trong-show-truyen-hinh/chuong-137-tien-vao-rung-cay-2.html.]
“Cậu cũng cẩn thận.” Hà Thư đáp lời.
Năm người bắt đầu chính thức tiến vào rừng cây. Trong rừng cây vô cùng tĩnh lặng, chẳng có một tiếng động nào, họ đi cả tiếng đồng hồ mà vẫn chưa gặp phải con zombie nào.
“Có khi nào bọn chúng trốn hết đi rồi không?” Lâm Thi Quý thả lỏng tâm trạng căng thẳng.
“Ban ngày chúng thích chỗ tối, chắc là trốn hết rồi, nhưng chúng ta vẫn nên giữ im lặng một chút cho chắc ăn.” Tân Án nhắc nhở.
Liên tục đi bộ cả buổi sáng, may mắn có la bàn, trên đường đi không bị lạc đường. Mãi đến khi cả nhóm mệt lử, Nghiêm Húc mới tìm được một chỗ rừng cây có độ che chắn khá tốt, để mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tân Án giở bản đồ ra xem xét cẩn thận: “Nếu được thì chúng ta tranh thủ ăn chút gì ở đây luôn đi, buổi chiều chắc là đến được cái gọi là sở nghiên cứu virus này rồi.”
“Tình huống lý tưởng nhất là chúng ta đi xong việc rồi quay về phòng trước khi trời tối.” Nghiêm Húc tiếp lời.
“Không sai, vậy nên chúng ta ăn tạm chút gì đã, nghỉ ngơi một lát rồi lên đường.” Tân Án lấy từ trong ba lô ra hai hộp cơm chia cho mọi người, mở ra thì ra là gỏi da heo, gỏi bào ngư, trứng luộc và một túi trái cây sấy khô.
Tưởng Bạch Thanh kinh ngạc hỏi: “Mấy món này cậu làm từ lúc nào vậy?”
“Sáng nay.” Tân Án đương nhiên sẽ không nói cho họ biết, đây là do cô lôi kéo cả Nghiêm Húc cùng nhau làm, nghĩ đến cảnh Nghiêm Húc ngồi xổm ở cửa nhặt rau mà cô thấy mắc cười.
Nghiêm Húc dường như cảm nhận được ý cười của Tân Án, lặng lẽ liếc xéo cô một cái.
“Suỵt.” Đang lúc mọi người thư giãn ăn trưa, tai Tân Án bỗng vểnh lên, cô đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng, cúi thấp người xuống, rồi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ba con zombie đang lừ đừ tiến về phía này, vừa đi vừa gầm gừ khe khẽ.